Giây tiếp theo, Thẩm Ngự Chu uống thuốc, nhân lúc hôn ta, đưa thuốc vào trong miệng ta.
Hành động đột nhiên không kịp phòng ngừa, khiến ta bị sặc.
Nước thuốc chảy dọc theo khóe miệng.
Một tay hắn ôm lấy eo ta, như một con thú đang gặm nhấm.
“Trẫm không ngại, đánh gãy chân của nàng, để nàng cả đời chỉ có thể ở lại Vĩnh Nhạc cung!”
Động tác không hề dịu dàng chút nào. Chỉ có trừng phạt và không hài lòng. Bóp chặt hơi thở của ta.
Rất đau.
Ta không thở nổi.
“Tham kiến Hoàng Thượng, Thái Hậu!”, Xích Hoa đột nhiên xông vào.
Giọng nói rất lớn.
Thẩm Ngự Chu cuối cùng cũng buông lỏng ta ra: “Ngươi đến làm gì?”
“Bệ hạ, hôm qua thần quan sát hiện tượng thiên văn, phát hiện có dị tượng. Không biết bệ hạ có thể cho thần được một lời khuyên?”
Thẩm Ngự Chu nhìn hắn rồi nhìn lại ta.
Cuối cùng cũng đồng ý.
Chân trước hắn vừa rời khỏi.
Sau lưng, thị vệ bao vây Vĩnh Nhạc cung thật chặt.
"Hoàng thượng hạ chỉ, bảo vệ an toàn cho Thái hậu nương nương. Không được cho một con ruồi nào vào."
Ta bị giam lỏng.
Thẩm Ngự Chu điên rồi.
Nhị Bính vừa mới ở ngoài cửa nghe thấy ta và Thẩm Ngự Chu cãi nhau.
Liền vội vàng chạy đi tìm Xích Hoa giải vây. Nhưng Xích Hoa cũng không thể nào thật sự chống lại Thẩm Ngự Chu. Thế giới này, hoàng quyền là tối cao.
Hơn nữa, ta cũng không phân biệt được Xích Hoa đứng về phe nào.
"Hoàng thượng quả thực thay đổi rất nhiều."
Nhị Bính thấy ta tâm sự nặng nề, ăn cũng không ngon miệng.
Vội vàng khuyên nhủ: "Nương nương yên tâm. Hoàng thượng là người trọng tình trọng nghĩa, chắc chắn sẽ nhớ đến những ngày tháng trước đây. Nhớ đến ân tình của nương nương."
Ta không tỏ ý kiến: "Hắn bây giờ đã là hoàng thượng. Kệ hắn đi, ta mệt rồi, Nhị Bính, ngươi lui ra trước đi."
Ngủ thϊếp đi trong cơn mê man. Một giấc ngủ này đặc biệt mệt mỏi, ta mơ thấy rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện trước kia. Hầu hết đều liên quan đến Thẩm Ngự Chu.
Thẩm Ngự Chu là Thái tử, đáng tiếc cũng không được sủng ái. Mẹ đẻ của hắn Lâm Hoàng hậu mất sớm, mà hoàng hậu mới của cha hắn Trần Hoàng hậu tâm tư hẹp hòi, còn có con trai ruột của chính mình.
Trần Hoàng hậu một lòng nâng đỡ con trai mình, tự nhiên ở khắp nơi chèn ép Thẩm Ngự Chu.
Không có mẹ thương, không có cha yêu. Thẩm Ngự Chu từ nhỏ đã học được xem mặt đoán ý, làm việc tàn nhẫn.
Sau lại gặp được ta. Tả gia là dòng dõi làm nghề y. Từ nhỏ cha ta liền nói với ta "Cứu một mạng người hơn xây 7 tháp phù đồ".
Lúc Thẩm Ngự Chu bị thích khách truy sát, cả người đầy máu xuất hiện ở trước mặt ta, mới bảy tuổi.
Ta tự nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu. Hắn túm lấy vạt áo ta, cầu xin ta cứu hắn.