Đêm khuya ta nằm trên giường, cảm thấy tình cảnh của mình cũng không tính là tệ.
Lão hoàng đế nằm trên giường suốt tám năm, trước khi chết còn xa hoa lãng phí một phen, phong một mỹ nhân như ta làm hoàng hậu.
Cho nên, ta mới hai mươi ba tuổi đã trở thành thái hậu. Không có phiền toái về con cái. Còn có tiền bổng lộc của ông già.
Phì, không phải, là vinh hoa phú quý.
Hơn nữa, Thẩm Ngự Chu dùng thái độ tốt đẹp nhận sai.
Xem ra chỉ cần một hoặc hai tháng, cốt truyện sẽ được sửa chữa.
Ta liền có thể trở về. Có lẽ là nghĩ đến quá mức tốt đẹp. Đẹp đến mức ta cảm thấy đầu óc có chút thiếu oxy.
Trong không khí tràn ngập mùi hương say lòng người. Tầm mắt dần trở nên mờ mịt. Ta mơ một giấc mơ rất dài.
Mộng xuân.
Nam nhân trong mộng không thể nhìn rõ diện mạo, chỉ mặc một bộ đồ đen. Bò lên trên giường ta. Hôn lên môi ta, từng chút một cởϊ qυầи áo của ta. Tay lại run rẩy cởϊ qυầи áo của mình.
Ta đón ý hùa theo ôm lấy cổ hắn. Hắn liền giống như bị đốt cháy. Một tay bóp lấy eo ta, vừa cắn vừa mυ"ŧ.
"Nàng còn dám không nói một tiếng nào mà rời đi thử xem?"
Ta ăn đau hờn dỗi, nhưng sức lực hắn không giảm bớt chút nào. Càng thêm làm càn.
Hắn chống tay nhìn ta, đôi mắt đẹp đẽ nhiễm sương mù.
Ta không hiểu gì.
Hắn đột nhiên cúi xuống.
Đau đớn ập đến trong nháy mắt. Như là bị sóng biển quấn vào biển rộng. Mưa rền gió dữ trút xuống.
Ta đau đến muốn chết, ngón tay dùng sức chộp lấy phía sau lưng hắn, để lại từng đạo vệt đỏ.
Má nó!
Sao cảm giác đau đớn trong mộng, còn chân thực như thế?
Hắn hơi mang chút lừa gạt nói: "Ngoan, lát nữa sẽ không đau nữa."
Giọng nói này, sao quen thế. Nhưng ta không nhớ ra gì cả. Ta tin ông nội của hắn. Chỉ có hắn là sướиɠ.
Ta bị buộc phải đón ý nói hùa mọi hành động của hắn cho đến khi mệt lả.
Hắn ôm ta, dường như tâm trạng rất tốt.
Trên trán ta rơi xuống một nụ hôn.
"Ngủ đi."
Mơ mơ màng màng ta lại nghe thấy hắn vuốt ve tóc ta.
"Quốc sư nói, đêm trăng tròn tỷ sẽ trở về, quả nhiên không lừa trẫm."
Cái gì lộn xộn thế này?
Lúc lại tỉnh dậy lần nữa, đã là trưa ngày hôm sau.
Cả người ta đau nhức.
Nếu không biết, cho rằng ta leo lên núi Thái Sơn cả đêm.
Nghĩ đến giấc mộng ngày hôm qua, mặt già của ta đỏ lên.
Nha hoàn bên cạnh vội vàng chạy đến:
"Nương nương, người tỉnh rồi."
"Nhị Bính?"
"Nương nương, là ta."
Người trước mặt mặc bộ đồ trắng sạch sẽ, nước mắt đẫm lệ.
Ngay giây sau khi nhìn nhau, nàng lao tới ôm lấy ta.