Tộc lão nổi giận đang muốn vỗ bàn, Nhan Hàn Hà ho một tiếng, ngăn lão lại.
"Đi thúc giục cô nương nhà ngươi đi, sao có thể để các trưởng bối chờ đợi nàng mãi được?"
Một câu ngắn ngủi liền ném chuyện đám người bọn họ "tới không phải lúc", ngược lại đem chủ đề chuyển đến việc Nhan Thanh Đường bất kính với bề trên.
Quả nhiên không phải loại người ngu xuẩn như Nhan Thế Hải có thể so.
Nhan Thanh Đường đi vào bên trong nhà chính.
Vẫn là một thân tang phục vải sô, cách ăn mặc không khác lúc đưa linh trước đó chút nào, phảng phất như vừa rồi hạ nhân nói nàng muốn về phòng chỉnh trang một hai đều là lời nói dối.
Nhưng Nhan Hàn Hà nhìn nàng giày dép sạch sẽ, không dính chút bụi đất nào, hiển nhiên là vừa thay qua.
Rõ ràng đã thay y phục rồi lại vẫn cứ muốn mặc một thân tang phục, vì sao?
Nhan Hàn Hà cố ý nhìn nhiều mấy lần, ông ta tưởng rằng Nhan Thanh Đường nhiều ít sẽ lộ ra mấy phần luống cuống, dù sao bị người khác chọc thủng dụng ý, là người đều sẽ xấu hổ.
Ai ngờ vừa nhấc mắt lại nhìn thấy một đôi mắt rất bình tĩnh.
Ông ta không khỏi sững sờ.
. . .
"Hôm nay chúng ta tới là vì chuyện người kế thừa của nhà ngươi, cha ngươi không có nhi tử, ngươi một nữ nhi gia, tự nhiên không kế thừa được hương hỏa của cha ngươi, vẫn phải thay con nối dõi."
"Đúng vậy, một nữ nhân có thể làm được cái gì, vẫn là phải gả cho người ta, thành thành thật thật ở trong nhà giúp chồng dạy con, mới là chính đồ. . ."
"Để cho ta nói nghe, cha ngươi chính là đã hồ đồ rồi, ta đã sớm nói hắn hồ đồ, cũng không phải không thể sinh, một hai nuôi một nữ tử như nhi tử, bây giờ xem. . ."
Nhóm tộc lão ngôn từ kịch liệt, gương mặt già nua đều là vẻ khinh thường với nữ tử, cùng vẻ ghé bỏ Nhan Thanh Đường.
Trên thực tế bọn họ không phải chỉ có hôm nay mới ghét bỏ, mà là đã sớm ghét bỏ Nhan Thế Xuyên nuôi nữ nhi như nhi tử, còn làm ra danh hào thiếu đông gia gì đó, quả thực là không ra thể thống gì!
Chỉ là trước kia ngại Nhan Thế Xuyên vẫn còn sống nên khó mà nói thôi. Bây giờ Nhan Thế Xuyên đã không còn, Nhan gia một nhà nữ tử hài nhi, sao lại không đến phát tiết hết bất mãn bao năm qua chứ?
Nhan Hàn Hà thầm than một tiếng, cảm thấy như vậy cũng tốt, vốn là muốn vạch mặt nên không lên tiếng nữa, mà là chuyển thành chú ý phản ứng của Nhan Thanh Đường.
Về phần Nhan Thanh Đường, đại khái là không nghĩ tới mình vừa tới mà mấy vị tộc lão lại lên tiếng kịch liệt như này.
Từng chữ từng câu, đao đao thấy máu, toàn hướng về phía nàng, cũng không biết là bị dọa hay là sững sốt mà vành mắt nàng đã đỏ bừng, lã chã chực khóc.
Trong lòng Nhan Hàn Hà vừa cảm giác có chút không đúng, sau một khắc, giọng nam tựa như tiếng sấm bỗng dưng từ ngoài cửa vang lên.
"Đây là một đám lưu manh chuột nhắt ở đâu ra? Lại tới cửa khi dễ một nữ hài mồ côi, tang sự trong nhà còn chưa xong liền ép đến cửa rồi phải không? Đây là khi dễ Tống gia ta không có người?"
Theo thanh âm vang lên, một nam tử vóc người có chút đô con từ bên ngoài đi vào.
Tuổi tác của ông uớc chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc một thân trường bào màu xám chìm thêu hoa văn tiền tài, trên tay đeo năm sáu chiếc nhẫn bảo thạch, sáng loáng óng ánh, dáng vẻ vô cùng giàu có!
"Cữu cữu!"
Trong lòng Nhan Hàn Hà lộp bộp một tiếng.
Trước đó ông ta vẫn cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng vẫn không nghĩ rõ ràng, nhưng trong lòng có loại cảm giác này, khó tránh khỏi làm việc cẩn thận, cho nên khi tộc lão lời lẽ kịch liệt chút ông ta liền cảm giác không ổn.
Lúc này ông ta rốt cuộc cũng hiểu ra là không đúng chỗ nào, Tống thị đã chết sớm cũng không phải là không có nhà mẹ đẻ, Nhan Thanh Đường cũng không phải là không có chỗ nương tựa, nàng có nhà cữu cữu, mà nhà đó chính là muối thương tiếng tăm lừng lẫy Dương Châu, Tống gia.