Chương 16:

Việc này tạo phúc cho bao nhiêu bách tính chứ, nhà ai không có máy dệt, guồng quay tơ? Một thớt tơ lụa đúng chuẩn bán ba lượng bạc, phụ nhân tay chân nhanh nhẹn một tháng có thể dệt được ba thớt, một tháng chính là mười lượng bạc.

Không tốt hơn so với làm ruộng bắt cá hay sao?

Dù cho không đặt mua được máy dệt, cũng có thể ươm tơ nuôi sống gia đình, tơ sống ươm ra đem tới cửa hàng là có thể đổi được bạc.

Huyện trấn lân cận có ai không hâm mộ Thịnh Trạch?

Hiện tại thì hay rồi, nhan đông gia tráng niên mất sớm, dân chúng trong trấn vốn cực kỳ bi thương, hôm đưa tang, vô số người đứng ở ven đường tế bái, bây giờ người ta thi cốt chưa lạnh, liền có người ti tiện âm mưu mở nút chai tới cửa khi dễ cô nhi quả mẫu!

Nữ tử thì sao?

Phải biết bởi vì nữ nhân trời sinh thận trọng hơn nam nhân, tay chân cũng lưu loát, cho nên về phương diện dệt vải ươm tơ có ưu thế tự nhiên.

Eo có thể kiếm bạc, lưng liền cứng rắn, ở Thịnh Trạch là không tồn tại mẹ chồng độc ác.

Mẹ chồng độc ác nhìn thấy con dâu có thể kiếm bạc cũng phải tôn trọng che chở.

Rất nhiều người bởi vì nữ nhân kiếm tiền giỏi hơn nam nhân, vốn là nữ nhân đương gia, hiện tại có người lấy chuyện Nhan gia không có nam nhân liền khi dễ tới cửa ăn tuyệt hậu, trắng trợn chọc gan một số nữ nhân tên trấn.

Bọn họ mới mặc kệ lễ pháp tông pháp gì đó, nếu như một nữ tử như thiếu đông gia bị khi dễ như thế thì về sau còn có đường sống của bọn họ nữa sao?

Huống chi trên trấn có máy dệt cũng chỉ là một số nhỏ người, còn có rất nhiều người đều làm việc ở trong phường dệt nhuộm của Nhan gia. Nhan gia đối với công nhân trong phường xưa nay ưu đãi, nếu như biến thành người khác làm đương gia, ai biết về sau sẽ như thế nào?

Tóm lại, căn cứ vào các loại nguyên nhân, trên trấn không có một người nào không mắng cả nhà Nhan Thế Hải.

Không phải sao, phát hiện nhà Nhan Thế Hải bị người giội phân, sớm đã có người nhìn chằm chằm, vừa thấy người trong nhà họ đi ra thì liền thi nhau chọi trứng thối rau nát vào.

"Hu hu... Cuộc sống này không có cách nào sống tiếp được nữa!"

Sau một lúc lâu, đám người ném rau thối rời đi, mấy nữ nhân đại phòng ngồi dưới đất gào khóc lớn. Trên đầu Nhan Thế Hải dính chất lỏng tanh hôi của trứng gà, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

"Không được, việc này không thể cứ như vậy được, chúng ta đi tìm tộc trưởng."

.

Hai ngày này, cuộc sống của cả nhà Nhan tộc trưởng cũng không dễ chịu, phụ đạo nhân gia không rõ nội tình, các nam nhân ai nấy đều câm như hến.

Ai ngờ nhà dột còn gặp mưa, cả nhà Nhan Thế Hải lại tìm tới cửa.

Cả một nhà nam nữ lớn bé, người nào người nấy như cha mẹ chết, vết bẩn đầy người, như chuột chạy qua đường.

Nhan Hàn Hà sợ bọn họ nói lung tung, muốn gọi huynh đệ Nhan Thế Hải vào bên trong phòng nói chuyện riêng, Nhan Thế Hải cũng không biết chấn kinh quá độ hay là cái gì, lại ở trong viện liền khóc lên.

"... Mấy ngày nay phụ nhân trong nhà ra đường mua thức ăn, đầu tiên là bị người mỉa mai, lại ra ngoài liền bị người chỉ vào mũi mắng, thiếu chút bị đánh... Hai tôn nhi cũng bị đuổi khỏi trường học... Sáng sớm hôm nay đại môn bị người giội phân... Chúng ta đi ra thu dọn thì bị người vây quanh ném rau héo...

"Cuộc sống này không có cách nào sống tiếp được, tộc thúc ngươi cũng không thể mặc kệ chúng ta..."

Không chỉ hắn ta khóc, nữ nhân hài tử cũng khóc.

Cả một nhà khóc òa lên, quả thật là gà bay chó chạy.

Gân xanh trên trán Nhan Hàn Hà nhảy loạn: "Vậy ngươi chạy đến nơi này làm cái gì?"

"Ta đây không phải tìm đến tộc thúc làm chủ..."

"Vậy cũng không để ngươi chạy đến trong nhà được!" Nhan Hàn Hà gầm nhẹ.

"Tộc thúc, chẳng lẽ ngươi muốn qua sông đoạn cầu..."

"Ta qua sông đoạn cầu cái đầu ngươi..."

Lúc này, Nhan Hàn Hà nào còn mặt mũi gì để bình tĩnh, ông ta gần như có thể tưởng tượng, hôm nay Nhan Thế Hải mang theo người nhà gióng trống khua chiêng tìm tới trong nhà, ngày mai bên ngoài sẽ lan truyền thành cái dạng gì.

Nhan Thanh Đường ngươi hay lắm!

Một vòng bọc một vòng, thật không hổ là Nhan thiếu đông gia đại danh đỉnh đỉnh!

.

"Ngươi làm mồng một, ta làm mười lăm, ai cũng không thể oán trách ai..."

Nắng ấm xuyên qua cửa sổ vẩy vào, bóng cây chuối tây ngoài cửa sổ xanh râm mát như cái ô.

Dưới cửa, Nhan Thanh Đường một thân trắng thuần tùy ý tựa ở trên giường La Hán, một tay cầm sổ sách mà nhìn xem.

Nhìn ra được hôm nay tâm tình của cô nương không tệ, mấy nha hoàn Tố Vân tự nhiên tâm tình cũng tốt, liền chọn chút điểm tâm cô nương thích ăn bưng tới, muốn tẩm bổ lại cho cô nương vì gần đây thấy nàng đã gầy đi trông thấy.

"Ta cũng không phải heo, không ăn được..."

Nhan Thanh Đường ghét bỏ đẩy bát sứ ra.