Thẩm Ngự Dương cõng Tô Dung từ đài truyền hình đến bãi đỗ xe, cho đến khi lên xe, Tô Dung chỉ có chân bị ướt nhẹp, nửa người trên mặc áo khoác của Thẩm Ngự Dương áo, một giọt nước đều không có.
Trái lại Thẩm Ngự Dương, gần như từ đầu đến chân đều bị ướt.
Chị Kiều và Lăng Trạch nhìn thấy hai người
tương phản lớn như thế, quả thực chính là không dám tin.
Bởi vì đã là nửa đêm, hơn nữa trời mưa to, tầm mắt cũng không tốt, cho nên trên đường về khách sạn, Lăng Trạch không dám chạy quá nhanh.
Lúc Tô Dung và Thẩm Ngự Dương trở lại khách sạn, đã 1 giờ rạng sáng.
Chờ khi về phòng, Tô Dung vội vàng chạy vào phòng tắm xả nước cho Thẩm Ngự Dương đi tắm rửa, sợ anh bị bệnh.
Tắm xong liền cho rằng không có việc gì, nhưng không nghĩ tới, hai người mới vừa nằm xuống nghỉ ngơi không bao lâu, Tô Dung liền xảy ra trạng huống.
3 giờ sáng, đầu giường đèn sáng lên.
"Hắt xì! Hắt xì!"
Tô Dung ngồi ở trên giường, trên người bọc chăn.
Thẩm Ngự Dương đứng ở trước mặt Tô Dung, rũ mắt nhìn cô, thần sắc trên mặt vừa bực mình vừa buồn cười, anh bị ướt. Một chút việc cũng không có, cô lại bị cảm.
Tô Dung hít hít mũi, quay người từ trong chăn vươn một bàn tay lấy khăn giấy để một bên.
Nhưng khăn giấy có chút xa,cô lại không muốn nhúc nhích, cố vươn vài lần, vẫn là thiếu chút nữa.
Tô Dung nhấp môi, thu hồi tay, sau đó ngước mắt, thật cẩn thận nhìn Thẩm Ngự Dương một cái, một bàn tay kéo kéo góc áo của anh, đáng thương hề hề, "Giúp người ta lấy một chút đi."
"Em đó!" Thẩm Ngự Dương giơ tay điểm điểm trên trán Tô Dung, thuận thế xoay người đưa khăn giấy cho cô.
Tô Dung lau sạch mũi, cau mày ách giọng nói làm nũng với anh, "Em muốn uống nước ấm, chính là cái loại có một chút nóng nhưng còn có thể uống."
Thẩm Ngự Dương: "......"
Thật là... Tiểu yêu tinh hành người.
Chính là làm sao bây giờ đây? Lúc hành người khác anh cũng cảm thấy cô thực đáng yêu a ~~~
Thẩm Ngự Dương nhận mệnh hầu hạ tiểu yêu tinh, rót nước, lau mồ hôi, lại lấy thêm một chiếc chăn.
Mũi Tô Dung không thông, cổ họng lại đau, muốn ngủ lại rất khó chịu.
Thẩm Ngự Dương giúp cô
đắp chăn lại, nằm nghiêng ở bên người cô, đem cô và chăn đều ôm lên, tay nhẹ nhàng vỗ chăn, dỗ cô ngủ.
Tô Dung nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt nhìn anh, "Sao anh lại muốn ôm chăn luôn?"
"Dung Dung bảo bối, đêm nay ra mồ hôi sáng mai liền sẽ tốt hơn."
"Không." Tô Dung tiếp tục nhìn chằm chằm anh, "Anh có phải ghét bỏ em bị cảm hay không, sợ lây bệnh cho anh, anh mới ôm chăn cách em?"
Thẩm Ngự Dương cười khẽ, hai ngón tay niết của múi của cô, "Cô gái nhỏ bị bệnh đều thích miên man suy nghĩ như vậy sao?"
Tô Dung nghiêng đầu, muốn ném tay anh ra, "Ưm, anh......"
Thẩm Ngự Dương buông ngón tay ra, rốt cuộc vẫn xốc chăn lên nằm vào.
Tô Dung có chút phát sốt, làn da rất nóng, Thẩm Ngự Dương ôm cô đều cảm thấy nóng đến hoảng.
Tô Dung giật giật, cánh tay ôm eo Thẩm Ngự Dương, sau đó để sát vào anh, cái mũi cọ cọ ngực của anh, nói thầm, "Em muốn lây bệnh cho anh, như vậy thì anh khó chịu thay em, hừ hừ."
"Được ~ lây bệnh cho anh đi." Thẩm Ngự Dương cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đầu cô, sau đó cười khẽ, "Anh thật ra ước gì thay em bị cảm."
Cánh tay Tô Dung ôm Thẩm Ngự Dương nắm thật chặt, mí mắt dần dần nặng đi, hô hấp chậm rãi trầm ổn lên.
Thẩm Ngự Dương cho gom lại chăn phía sau cho cô, nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Đêm nay, Thẩm Ngự Dương không có ngủ tốt, Tô Dung có một chút động tĩnh anh liền sẽ lập tức mở to mắt.
Ngày mới, Tô Dung lại bắt đầu phát sốt, Thẩm Ngự Dương nhờ chị Kiều đến giúp, hai người lđút cô uống thuốc, lại chườm lạnh, bận việc hơn hai giờ, Tô Dung mới hạ sốt.
Chị Kiều vô cùng buồn ngủ, nằm ở trên sô pha bên ngoài ngủ, sức lực đi đến phòng cũng không có.
Thẩm Ngự Dương ngồi ở mép giường, tay cầm tay Tô Dung, nhìn sắc mặt tái nhợt cô, mặc dù trong lúc ngủ say vẫn nhíu mày lại, trên mặt Thẩm Ngự Dương
tràn đầy đau lòng.
Bảo bối của anh a!
10 giờ rưỡi, Tô Dung mở to mắt, chỉ cảm thấy đầu rât nặng.
Động động tay, bóng dáng Thẩm Ngự Dương lập tức xuất hiện ở trước mắt anh, "Bảo bối, em tỉnh rồi!"
Tô Dung hơi há mồm, muốn nói chuyện, nhưng yết hầu rất đau.
Một bàn tay Thẩm Ngự Dương cô ngồi dậy, sau đó xoay tay lại lấy cái ly từ trên đầu giường qua, đưa tới bên môi cô.
Uống nước xong nhuận giọng, Tô Dung nghiêng đầu nhìn anh, "Em phát sốt?"
"Ừ." Thẩm Ngự Dương lên tiếng, "Có muốn nằm một lát nữa không?"
"Không được." Tô Dung lắc đầu, "Nằm đau đầu."
"Em muốn ăn cái gì?" Thẩm Ngự Dương đem gối đầu dựa vào phía sau cô, cúi người lấy trán chính mình tựa vào trán cô, "Còn tốt, không phải rất nóng."
Tô Dung ừm một tiếng, "Miệng cảm thấy rất khô đắng."
"Đồ ngốc, em bị bệnh a." Thẩm Ngự Dương điểm điểm nàng cái mũi, lại xoa xoa nàng đầu, "Hai ngày nữa thì sẽ tốt thôi."
Bị bệnh, dường như người trở nên làm ra vẻ lên.
Tô Dung rũ mắt nhìn tay chính mình, trong lòng không thể nói tới khổ sở, chỉ là cảm thấy chính mình muốn khóc, muốn nóng nảy.
"Thẩm Ngự Dương."
"Ừm? Sao vậy?"
"Em không thoải mái a." Trong giọng nói của Tô Dung mang theo một tia nức nở.
Thẩm Ngự Dương tự hỏi một lược, hiểu rõ cô gái nhỏ đang khó chịu cái gì.
Thẩm Ngự Dương "A" một tiếng, ngón tay niết cằm Tô Dung, sau đó dùng sức, cưỡng bách cô ngẩng đầu nhìn anh.
Quả nhiên, anh nhìn thấy hốc mắt cô đỏ lên, trong mắt là rõ ràng là ủy khuất.
Thẩm Ngự Dương trong lòng cảm thấy buồn cười, không dám biểu hiện ra ngoài, sợ cô gái nhỏ lại miên man suy nghĩ.
Giây tiếp theo, Thẩm Ngự Dương cúi người, trực tiếp lấy môi phong miệng.
Bởi vì phát sốt, môi Tô Dung rất khô.
Thẩm Ngự Dương quấn lấy đôi môi Tô Dung, sau đó dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ, giúp môi cô mềm mại hơn.
Mũi Tô Dung không thông khí, cho nên lúc hôn hô hấp không thuận.
Thẩm Ngự Dương hôn hai cái liền phải buông Tô Dung ra để cô hít thở.
Liền như vậy vài phút, Tô Dung "Xì" một tiếng bật cười.
Thẩm Ngự Dương cuối cùng cắn môi của cô một ngụm, thanh âm mơ hồ không rõ, "Tiểu yêu tinh, rốt cuộc cười."
Tô Dung duỗi tay ôm Thẩm Ngự Dương, "Em đói bụng."
"Nói đi, muốn ăn cái gì anh đi mua."
"Muốn ăn đồ anh làm."
"Được."
Thẩm Ngự Dương đứng dậy, để Tô Dung lại nằm một lát, anh hôn một cái lên mi tâm của cô, "Ngoan, rất nhanh sẽ khỏe."
"Ừm."
Tô Dung ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Thẩm Ngự Dương ra khỏi phòng, lúc này mới lấy điện thoại từ đầu giường qua.
Mới vừa mở khóa, lướit weibo liền thấy một cái tin tức.
Chợt lóe qua, Tô Dung thấy
ba chữ "Thẩm Ngự Dương".
Tô Dung nhướng mày, một bên
ấn vào tin tức vừa nghĩ Thẩm Ngự Dương đã làm cái gì, lại bị paparazzi đưa lên tin nóng.
Hai giây, tin tức hiện ra.
【 Thứ Bảy Gặp V: Hôm nay rạng sáng 12 giờ, ở bãi đỗ xe đài truyền hình thành phố H, ảnh đế Thẩm Ngự Dương lưng cõng một cô gái thần bí, hư hư thực thực là bạn gái, hai người đi cùng một xe trở lại cùng một khách sạn. # Tình yêu Thẩm Ngự Dương lộ ra ánh sáng #】
Bên dưới văn bản, còn có sáu ảnh.
Tô Dung click mở, mỗi một tấm đều xem, hai tấm là Thẩm Ngự Dương ở bãi đỗ xe đài truyền hình cõng cô, hai tấm là anh và cô cùng nhau xuống xe, hai tấm cuối cùng, một tấm là hai người cùng vào cửa lớn khách sạn khi Thẩm Ngự Dương giúp cô mặc lại áo khoác, một tấm là ảnh chụp khách sạn.
Tô Dung xốc chăn lên, vội vàng xuống giường, lê dép ra phòng.
Thẩm Ngự Dương trong phòng bếp nấu cơm, may mà tủ lạnh trong khách sạn cơ bản không thiếu cái gì, bằng không Thẩm Ngự Dương thật đúng là không biết nên đi ra ngoài mua đồ ăn như thế nào.
"Thẩm Ngự Dương, Thẩm Ngự Dương!"
Thanh âm Tô Dung vội vàng, Thẩm Ngự Dương cũng vội vàng giảm lửa, đi ra ngoài.
"Sao lại không mặc áo khoác." Thẩm Ngự Dương kéo tay Tô Dung đến trên sô pha ngồi xuống, sau đó trở về phòng đi lấy một cái áo khoác phủ thêm cho cô.
"Ai, anh trước đừng động em." Tô Dung đem điện thoại đưa tới trước mắt Thẩm Ngự Dương, rất nôn nóng, "Anh mau nhìn xem cái này, có người tối hôm qua chụp được chúng ta."
Thẩm Ngự Dương lấy điện thoại, nhìn từng tấm ảnh, sau đó ồ một tiếng, không thèm quan tâm ném điện thoại
một bên.
"A?" Tô Dung sửng sốt, "Anh không nóng nảy sao?"
Thẩm Ngự Dương buồn cười, "Anh ấp cái gì."
Tô Dung chỉ chỉ điện thoại, "Anh bị lộ ra ngoài nha ~
"Dung Dung, có phảiem bị sốt đến choáng váng rồi hay không?" Thẩm Ngự Dương cười ra tiếng, ngồi ở bên cạnh Tô Dung, "Tin nóng trên weibo chính là ai?"
"Là anh ~"
"Sai rồi, là anh và em."
Tô Dung:???
"Cô ngốc." Thẩm Ngự Dương giơ tay vỗ nhẹ đầu Tô Dung, "Ảnh chụp chụp chính là anh và em, chúng ta là quan hệ bạn bè nam nữ hợp pháp, lại không phải có người nhận ra, lên tin nóng lại có thể thế nào?
Tô Dung tưởng tượng, cũng đúng... Cô gấp cái gì a?
Nghĩ như vậy, Tô Dung ảo não vỗ chính mình một chút, "Em thật là ngu ngốc a!"
Thẩm Ngự Dương cười đứng dậy, đi đến phòng bếp.
Một lát sau, Tô Dung xoay người ghé vào trên sô pha, "Thẩm Ngự Dương, anh chuẩn bị đáp lại như thế nào ~"
Thẩm Ngự Dương từ phòng bếp đi ra về phía cô, "Em muốn anh đáp lại như thế nào?"
Tô Dung nghĩ nghĩ, "Không đáp lại được không?"
Thẩm Ngự Dương cầm tô đặt ở trên bàn trà, sau đó lại vào phòng bếp cầm cái chén và muỗng, ngồi ở trên sô pha không ra tiếng, chỉ là yên lặng múc cháo từ tô sang chén, dùng cái muỗng khuấy, làm nó nguội một chút.
"Thẩm Ngự Dương?" Tô Dung cẩn thận gọi anh.
Thẩm Ngự Dương liếc cô một cái, không nói chuyện.
Tô Dung hiểu rõ, đây là đem người chọc mao.
Tô Dung nhích nhích mông tới gần anh, sau đó đôi tay ôm lấy cánh tay trái, nghiêng đầu dựa vào trên người anh, "Ai nha, anh đừng giận mà, em chỉ là không muốn bây giờ công bố mà thôi ~ anh không cần đáp lại, không thừa nhận cũng không phủ nhận là được."
Thẩm Ngự Dương khẽ hừ một tiếng, không nói gì, cái muỗng trên tay nhưng thật ra múc một muỗng cháo đặt ở bên môi thổi thổi, lại đưa đến bên miệng Tô Dung.
Tô Dung rất tự nhiên há miện ăn, sau khi nuốt xuống, còn khuyên anh, "Được không, ít nhất chờ đến chúng ta quay xong 《 Chước Tâm 》 lại nghiên cứu công khai được không?"
Thẩm Ngự Dương: "Hừ hừ."
Tô Dung "Hì hì" cười, lại là một muỗng cháo đến bên miệng.
Ăn xong cô đứng dậy nhìn Thẩm Ngự Dương, sau đó hai tay nâng mặt anh lên,"Bẹp" một cái lên môi anh.
"Hôn anh một cái liền muốn anh nguôi giận?" Thẩm Ngự Dương nhướng mày, "Em nghĩ rất hay."
Tô Dung "Ồ" một tiếng, "Vậy em lại hôn một cái?"
Thẩm Ngự Dương đem cái muỗng đưa tới bên miệng Tô Dung, sau đó cầm chén đặt ở trên bàn trà, cúi người hôn cô, răng môi tương dán, cô dường như nghe đượcThẩm Ngự Dương nói một câu "Lại hôn một cái!"
Khóe môi Tô Dung hơi hơi gợi lên, ôm cổ anh đáp lại nụ hôn.
"Ưʍ..." Không đến ba phút, Tô Dung đẩy anh, "Khó... khó thở...."
Thẩm Ngự Dương buông cô ra, khóe môi câu cười, tâm tình rất.
Anh đưa lưỡi ra liếʍ môi chính mình, "Ừm, hương vị có chút ngọt."
Tô Dung một chút che lại môi của mình, trừng mắt nhìn anh, "Lưu manh!"
Thẩm Ngự Dương nhướng mày, vừa định nói cái gì đó, điện thoại Tô Dung liền vang lên.
Tô Dung ấn nhận, tiếng chị Kiều vội vàng truyền tới, "Tô Dung, em và Thẩm ảnh đế
thu dọn nhanh lên một chút, chúng ta lập tức đi sân bay về thành phố F."
Ánh mắt Thẩm Ngự Dương hơi trầm xuống, "Em ăn hết cháo đi sau đó thay quần áo, anh đi thu dọn đồ."
"Dạ."
Khi Thẩm Ngự Dương thu dọn đồ đạc, có sáu bảy công ty truyền thông đang hoả tốc chạy tới nơi anh ở.
Hai mươi phút sau, Tô Dung và Thẩm Ngự Dương mặc kín mít từ cửa sau khách sạn rời đi
Gần như cùng lúc, cửa trước của khách sạn dừng vài chiếc xe.
Cửa xe mở ra, mười mấy người cầm máy ảnh và micro, lao vào khách sạn.
- ---------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Ngự Dương 【 Liếʍ Môi 】: Hôn một cái, lại hôn một cái, lại đến một ngụm! Đỡ thèm trước!!!