Lăng Trạch ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt một chút, để điện thoại đang nghe được đến trước mắt nhìn nhìn, là Thẩm Ngự Dương không sai.
Lăng Trạch để điện thoại đến bên tai một lần nữa, "Thẩm Ngự Dương?"
Thẩm Ngự Dương bị Lăng Trạch phá hư thời gian ở cùng Tô Dun đã oán khí đầy bụng, "Anh Lăng, không phải anh gọi cho em sao, sao còn không xác định?"
Lăng Trạch nói, "Nghe giọng điệu của cậu như vậy, anh còn tưởng mình gọi lộn số chứ."
"Anh Lăng anh tìm em có chuyện gì?" Thẩm Ngự Dương nghĩ, không có việc gì thì mau cúp đi, anh còn muốn bồi Dung Dung nữa!
Lăng Trạch nhướng mày, "Thẩm đại ảnh đế, đây là ai chọc cậu làm cậu giận cá chém thớt lên anh thế?"
Lăng Trạch và Thẩm Ngự Dương quen biết nhiều năm, tự nhiên sẽ không để ý
thái độ của anh, chỉ là đơn thuần tò mò, tò mò là người nào đui mù chọc anh.
Nhưng làm anh ta không nghĩ tới chính là, sau khi Thẩm Ngự Dương im lặng ba giây, nói
"Anh."
Lăng Trạch: "???"
"Anh quấy rầy cậu?" Lăng Trạch nhìn đồng hồ, hơn một giờ chiều, thời gian này Thẩm Ngự Dương có thể làm cái gì?
Thẩm Ngự Dương cầm điện thoại đi đến bên Tô Dung, "Anh Lăng anh thật phiền quá, nói nhanh lên đi."
"Hắc, cái cậu này a!"
"Anh lại không nói em cúp đó!"
Thẩm Ngự Dương nói liền nhấn cúp.
"Đừng đừng đừng, đừng cúp! Anh có việc!" Lăng Trạch la lên, lúc này Thẩm Ngự Dương mới một lần nữa nhận điện thoại, hơn nữa còn mở loa ngoài, đặt sang một bên, đi giúp đỡ Tô Dung cầm bát cháo.
Lăng Trạch ở bên kia điện thoại, không biết Thẩm Ngự Dương đang làm cái gì, còn tưởng rằng anh đang lắng nghe anh ta nói.
"Thẩm đại ảnh đế, trước đó vài ngày anh có đưa cho cậu hai bộ điện ảnh, cậu muốn nhận bộ nào không?"
"Đạo diễn Lương và đạo diễn Trương hai bên đều bắt đầu thúc giục, ý cậu thế nào?"
"Anh là cảm thấy cậu tương đối thích hợp 《 Chước Tâm 》, nhưng mà vẫn là xem ý của cậu."
"A Ngự cậu có nghe anh nói hay không? A Ngự? Thẩm đại ảnh đế? Thẩm Ngự Dương?"
"......"
Lăng Trạch trầm mặc một lát, "Thẩm Ngự Dương cậuđang nghe sao?"
"Anh Lăng." Thẩm Ngự Dương dừng một chút, nhìn thoáng qua Tô Dung, "Anh có thể để cho em suy nghĩ lại không?"
"Nghĩ lại?" Lăng Trạch kinh ngạc, hai cái kịch bản đều đã giao cho cậu ấy thật lâu, làm sao cậu ấy còn nói muốn nghĩ?
Thẩm Ngự Dương ừm một tiếng, không có nói gì khác.
Lăng Trạch dừng một chút, "Được rồi, bất quá em nhanh lên."
"Em biết rồi."
"Ừm, anh cúp đây."
"Được."
Thẩm Ngự Dương vàg Lăng Trạch cơ hồ đồng thời buông điện thoại, Lăng Trạch hơi ngừng một giây, trước khi cúp,dường như nghe thấy có người nói một câu "Giúp em một chút", giống như... Vẫn là một cô gái.
Lăng Trạch nhìn di động, nhíu nhíu mày.
Bên kia, Thẩm Ngự Dương buông điện thoại liền giúp đỡ Tô Dung.
Tô Dung nghiêng đầu nhìn anh, "Anh Lăng tìm anh?"
Thẩm Ngự Dương ừm một tiếng.
Tô Dung hồ nghi, vừa mới còn rất cao hứng, sao một cú điện thoại liền biến dạng?
"Em có phải quấy rầy anh và anh Lăng nói chuyện không?" Tô Dung thử tính hỏi anh.
Thẩm Ngự Dương đặt đồ ăn trên tay xuống, trực tiếp giơ tay đem Tô Dung ôm đầy cõi lòng.
Anh để cằm tựa trên vai Tô Dung, quay đầu lại một chút một chút hôn má cô, tràn đầy ủy khuất lên án Lăng Trạch, "Anh ấy lại kêu anh đi đóng phim điện ảnh!"
Tô Dung sửng sốt một chút, "Xì" cười ra tiếng, "Anh làm sao vậy a! Đóng phim là công việc của anh mà."
Thẩm Ngự Dương đứng thẳng lên, nhìn Tô Dung nghiêm trang nói, "Những cái đó đều là việc trước khi anh gặp được em, công việc bây giờ của anh chính là ngốc ở bên cạnh em bồi em."
Tô Dung ấm lòng, hai tay ấn trên vai Thẩm Ngự Dương, nhón chân lên hôn một cái lên môi anh, "Anh sao lại dễ thương như vậy nha ~
Thẩm Ngự Dương khom người hôn lại, lẩm bẩm một câu "Làm sao có thể nói anh dễ thương? Phạt em bị anh hôn một chút!"
Tô Dung bị anh hôn, một tiếng rất vang dội "Pạch!"
Tô Dung đỏ mặt, xoay người đẩy Thẩm Ngự Dương ra đi sang chỗ khác xử lý đồ ăn còn chưa chuẩn bị xong, nhấp môi đem khóe miệng muốn nhếch lên áp xuống.
Thẩm Ngự Dương thấy cô thẹn thùng, không có trêu cô nữa, mà là từ phía sau ôm lấy cô, "Dung Dung, anh muốn ở bên cạnh em cả ngày."
"Làm sao có thể được?" Tô Dung tuy rằng cũng muốn ở cạnh Thẩm Ngự Dương, nhưng cô biết, không được, cô không thể để Thẩm Ngự Dương vì cô mà từ bỏ hết thảy.
Thẩm Ngự Dương nói sang chuyện khác, "Dung Dung, em có muốn đi đâu chơi không? Anh đưa em xuất ngoại được không?"
"Không được." Tô Dung một ngụm từ chối, đồ ăn trên tay đã chuẩn bị xong, "Ai nha, anh đi ra ngoài trước đi, êm đem đồ ăn ra rồi chúng ta lại nói."
Thẩm Ngự Dương nháy mắt hai vai suy sụp, đáng thương hề hề nhìn cô, cũng không nói lời nào.
Tô Dung bị anh làm cho dở khóc dở cười, trực tiếp đẩy người ra khỏi phòng bếp, kêu anh ở bên ngoài chờ.
Thẩm Ngự Dương câu môi, cầm điện thoại đi phòng khách, một lần nữa gọi cho Lăng Trạch.
Lăng Trạch nghe thấy tiếng điện thoại vang thấy là Thẩm Ngự Dương còn rất kinh ngạc, nhận điện thoại liền hỏi anh, "Cậu suy xét nhanh như vậy?"
Thẩm Ngự Dương hạ giọng, "Anh Lăng, em nhớ rõ 《 Chước Tâm 》 ngoài trừ em, còn có một nhân vật chưa được định phải không?"
Lăng Trạch ừ một tiếng, "Còn có một vai ác nữ chưa định, nhân vật này yêu cầu có chút quái, đạo diễn Lương còn chưa chọn được nữ diễn viên vừa lòng nhất, bây giờ chính là đang đợi em, em quyết đinh, đạo diễn Lương bên kia khả năng sẽ chọn giữa hai người Tống Từ
và Trương Thu Thu."
"Anh Lăng, anh có thể nói với đạo diễn Lương một câu, em sẽ giới thiệu một người được không?"
"Cậu?" Lăng Trạch kinh ngạc, "Cậu muốn giới thiệu nữ diễn viên diễn vai nhân vật ác này?"
Thẩm Ngự Dương cười khẽ, "Không được sao?"
"Kia cũng không phải, chỉ là..." Lăng Trạch do dự một chút, "Cậu hẳn là cũng xem qua, 《 Chước Tâm 》 có hai cảnh thân mật giữa cậu và vai ác nữ, cậu trước nay cũng không chịu cùng nữ diễn viên diễn diễn cảnh thân mật, hôm nay làm sao vậy?"
Thẩm Ngự Dương dựa vào trên sô pha, đầu hơi ngửa, vừa vặn có thể thấy bóng dáng bận rộn trong phòng bếp của Tô Dung.
Thẩm Ngự Dương câu môi,
tâm tình rất tốt xuyên thấu qua điện thoại
truyền cho Lăng Trạch, "Hôm nay tâm tình tốt, cuộc sống viên mãn."
Lăng Trạch: "......" Câu không đầu không đuôi này là ý gì?
"Anh Lăng, anh liên hệ một chút với chị Kiều, cho Tô Dung tranh thủ cơ hội thử kính, nhưng đừng nói là em làm,tin tức em nhận 《 Chước Tâm 》 cũng không cần công bố."
"Tô Dung?" Lăng Trạch hồi tưởng một chút, "Là người mẫu nữ ở cục cảnh sát cùng cậu?"
Thẩm Ngự Dương ừm một tiếng, "Chính là cô ấy, phiền anh rồi anh Lăng."
"Cậu làm gì muốn chiếu cố cô ấy như vậy?"
Thẩm Ngự Dương cong môi, trong mắt dần hiện ra thần sắc nghiền ngẫm, đáng tiếc Lăng Trạch nhìn không thấy.
Thẩm Ngự Dương nói, "Muốn giúp đỡ thôi! Làm gì có nhiều nguyên nhân như vậy, vậy thôi anh Lăng, em muốn ăn cơm, em cúp trước đây."
Chưa cho Lăng Trạch cơ hội nói chuyện, Thẩm Ngự Dương trực tiếp cúp điện thoại, đi ăn cơm.
Nghĩ đến lập tức là có thể cùng Tô Dung đóng phim điện ảnh, tâm tình Thẩm Ngự Dương quả thực không khỏi quá tuyệt!
Hiệu suất làm việc của Lăng Trạch rất nhanh, cũng không biết anh ấy giao thiệp với chị Kiều như thế nào, buổi tối chị Kiều liền
gọi điện thoại cho Tô Dung.
"Điện ảnh?" Lúc Tô Dung nhận được điện thoại, đang ngồi trên sô pha
xem gameshow với Thẩm Ngự Dương.
Tô Dung nhìn thoáng qua Thẩm Ngự Dương, anh tựa hồ đắm chìm trong tiết mục, không nghe được cô nói chuyện.
Tô Dung đứng dậy, đi về phía phòng.
Ánh mắt Thẩm Ngự Dương dõi theo Tô Dung, nghe được tiếng cửa phòng cô đóng lại, "Tạch" một cái từ trên sô pha ngồi dậy, chạy đến cửa phòng Tô Dung, ghé vào trên cửa nghe tiếng
bên trong.
"Chị Kiều, chuyện gì xảy ra a?"
Tô Dung hơi nhíu mi, có chút lo lắng.
Một người mẫu nhỏ như cô một cái danh điều chưa có, điện ảnh của đạo diễn Lương như thế nào sẽ rơi xuống trên đầu cô?
Chị Kiều ở trong điện thoại cười ra tiếng, "Tô Dung a, em biết bộ điện ảnh này vì cái gì nhân vật còn chưa định không?"
Tô Dung theo bản năng lắc đầu, phát giác chị Kiều nhìn không thấy, lúc này mới mở miệng, "Vì cái gì a?"
"Bởi vì đạo diễn Lương không có tìm được gương mặt thích hợp a!" Chị Kiều thực hưng phấn, "Đạo diễn Lương xem qua ảnh của em, diện mạo em rất phù hợp với nhân vật bộ điện ảnh kia của ông ấy, kế tiếp phải nhìn xem kỹ thuật diễn của em rồi."
Diện mạo?
Tô Dung vuốt mặt chính mình, nhẹ giọng nói thầm, "Diện mạo làm sao?"
"Diện mạo không sao a, nhưng mà là một gương mặt hại nước hại dân a, ha ha ha ha!" Chị Kiều rất không phúc hậu cười to.
Tô Dung: "......"
"Khụ, Tô Dung." Chị Kiều khụ hai tiếng, "Chị Kiều nói nghiêm túc với em, cơ hội này đến không dễ, em phải nỗ lực bắt lấy biết không?"
"Nhưng mà chị Kiều." Tô Dung cắn môi, "Em có chút không quá tin tưởng a."
Chị Kiều trấn an Tô Dung, "Còn không có chắc chắn là em đâu, 3 giờ rưỡi buổi chiều ngày mai, ở giải trí Văn Dương thử kính, còn có những nữ diễn viên khác, bây giờ em chỉ là được đến cơ hội này, biết không?"
Tô Dung nhẹ nhàng thở ra, "Chị Kiều, chị nói sớm là cái cơ hội thử kính có phải tốt không, làm em sợ muốn chết!"
Chị Kiều cười tủm tỉm, "Không phải do chị rất cao hứng sao, ngày mai chị tới đón em, đêm nay em nghỉ ngơi sớm một chút, dưỡng đủ tinh thần."
"Dạ chị Kiều, em biết rồi."
"Cúp đây."
Cúp điện thoại với
Kiều, Tô Dung mở cửa, Thẩm Ngự Dương lảo đảo một cái suýt nữa ngã vào trong.
Tô Dung buồn cười, "Anh làm gì nha!"
Thẩm Ngự Dương xấu hổ sờ sờ cái mũi, "Anh không phải lo lắng em có chuyện sao?"
"Không có việc gì." Tô Dung cười cười, kéo cánh tay Thẩm Ngự Dương cùng anh một lần nữa trở lại phòng khách ngồi xuống, "Chị Kiều nói, có một cái thử kính phim điện ảnh kêu em ngày mai đi thử thử xem."
Thẩm Ngự Dương tức khắc kinh ngạc, tiện đà chuyển thành kinh hỉ, thực sự đem kỹ thuật diễn của một ảnh đế
dùng đến xuất thần nhập hóa, không hề sơ hở, "Muốn ngày mai anh đưa em đi không?"
"Không cần, chị Kiều sẽ đến đón em."
"Ò..." Bị bạn gái cự tuyệt, tâm tình Thẩm đại ảnh đế
nháy mắt không tốt.
Tô Dung bật cười, giơ tay câu lấy cổ Thẩm Ngự Dương, cả người treo trên người anh, ngẩng đầu lên mặt mang nụ cười, "Đêm nay, muốn làm phiền Thẩm đại ảnh đế dạy em tâm đắc về diễn kịch tâm đắc a ~"
Thẩm Ngự Dương ôm eo cô, rũ mắt cười khẽ, "Muốn anh dạy cho em? Học phí rất đắt."
Tô Dung giống như trầm tư một lát, "Lấy thân báo đáp đủ không?"
Qua nửa phút, Thẩm Ngự Dương mới ách giọng nói, nói một chữ.
"Đủ!"
- ----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Ngự Dương: A a a a a a a! Vợ bé bỏng phải gả cho anh a!
Tô Dung: Anh nghĩ đến đẹp:)