Qua tuổi ba mươi, ba Hạ mẹ Hạ bàn bạc với chị Hựu Thanh việc mua nhà cho bọn tôi, bọn họ chê căn hộ chúng tôi đang sống nhỏ quá. Căn nhà này là do ba Hạ và mẹ Hạ góp tiền mua khi xưa, hơn chín mươi mét vuông, bọn họ cho rằng nó hơi nhỏ. Nghe nói ba Hạ mẹ Hạ dự định mua nhà cho bọn tôi, cha mẹ tôi cũng đến để góp phụ. Vì chuyện mua nhà, hai nhà có chút "huyên náo", ba Hạ mẹ Hạ không chịu để cha mẹ tôi xuất tiền, cha mẹ tôi cảm thấy không ổn nên nhất quyết phải bỏ tiền ra. Vẫn là chị Hựu Thanh đứng giữa hòa giải, ba Hạ mẹ Hạ mới không kiên quyết nữa, bọn họ để cha mẹ tôi lo chi phí tu sửa. Mặc dù nói để cha mẹ tôi chịu chi phí tu sửa nhưng hễ hai người bọn họ thấy đồ trang trí nội thất như đèn treo hay giấy dán tường đẹp đều mua về.
Chị Hựu Thanh là kiến trúc sư, thời đại học lại học chuyên về kết cấu. Sau khi giao nhà, chị ấy cũng xin nghỉ một thời gian để bắt tay vào trang hoàng ngôi nhà mới của bọn tôi. Chị ấy lắp đặt thiết bị vô cùng tối tân, hầu như toàn bộ căn nhà đều được bao trùm bởi công nghệ cảm ứng. Lúc chị Hựu Thanh thao tác cho tôi xem, tôi còn hơi "lo sợ". "Chị, cảm ứng hết như vậy, có khi nào sẽ bị đảo khách thành chủ không?"
"Nếu chị không có ở nhà, mà trong nhà lại phát ra tiếng động gì đó, em hơi sợ."
Chị Hựu Thanh phì cười, nắm lỗ tai tôi. "Trước kia em đâu có nhát gan như vậy."
"Bởi vì có chị mà." Tôi vòng tay qua cổ chị Hựu Thanh làm nũng. "Có chị, lá gan của em cũng không cần lớn nữa."
Chị Hựu Thanh cọ mặt vào gò má tôi, hôn lên khóe môi tôi một cái. "Vậy để chị sửa lại."
Trong nhà có một chuyên gia kĩ thuật công trình đúng là một trải nghiệm rất kỳ diệu. Qua mấy ngày sau, căn nhà vẫn còn hơi thở của phong cách khoa học, chỉ có điều nếu để ý kĩ sẽ thấy có nhiều chỗ được thiết kế rất vui tươi. Lúc tôi đang chà tường, chị Hựu Thanh ôm tôi từ phía sau, cùng tôi chà tường. Ban đầu là chà tường, nhưng thi thoảng môi chị ấy sẽ chạm phớt qua lỗ tai, gò má tôi khiến tôi hơi thở gấp. Chị ấy nắm tay tôi, liếʍ lỗ tai tôi. "Tiểu Hoàn..."
"Đừng làm rộn, tường..."
Chị Hựu Thanh lấy bàn chải trên tay tôi xuống, ôm tôi đến bàn bày công cụ, chị ấy hôn lên cổ tôi. Tôi kẹp chặt vòng eo mảnh khảnh của chị ấy, thở dốc. Chị Hựu Thanh đã biết được các điểm nhạy cảm của tôi, chị ấy cắn xương quai xanh của tôi...
"Hựu Thanh, chiều nay các con..." Lúc này tiếng mẹ Hạ truyền đến từ cửa. "Trời... Các con cứ tiếp tục..."
Mẹ Hạ cười mấy tiếng rồi lui ra ngoài. Tôi hấp tấp đẩy tay chị Hựu Thanh ra, túm chặt cổ áo mình. "Đều tại chị..."
"Lỗi của chị." Chị Hựu Thanh phì cười bên tai tôi, ôm tôi từ bàn công cụ xuống. "Còn nhịn được không? Hay là..."
"Không cần, xấu hổ muốn chết rồi."
"Tối nay tiếp tục."
"Chị... Ngày mai, em còn phải đi công tác..."
"Vậy đến lúc đó chị "tốc chiến tốc thắng"."
Kể từ khi chị Hựu Thanh thành thạo chuyện này, chị ấy chưa từng biết tốc chiến tốc thắng, mấy tháng nay chị ấy đều ôm tôi lăn qua lăn lại đến nổi thắt lưng và chân tôi đều mỏi nhừ. Đến rạng sáng, chị ấy vùi dưới người tôi khiến tôi lên đ*nh quá nhiều lần mà ngất xỉu, sau đó tôi lại bị chị ấy liếʍ đến tỉnh lại.
Chị Hựu Thanh ôm vai tôi, hôn môi tôi, miệng còn khe khẽ thở dài.
"Sao vậy?" Tôi ôm eo chủ nhà, dụi đầu vào lòng ngực chị ấy.
"Lẽ ra phải ở cùng nhau sớm hơn." Chị Hựu Thanh nói. "Nếu sớm ở bên nhau thì đã không vô duyên vô cớ lãng phí nhiều thời gian như vậy."
"Hứ." Nghe chị Hựu Thanh nói thế, tôi huýt nhẹ một tiếng. Em đã sớm phơi bày tâm ý, đều do chị chần chừ.
Chị Hựu Thanh ôm tôi. "Công ty em có thiếu người không? Chị muốn giúp em, như vậy chị có thể ở bên em nhiều hơn."
"Chị đến công ty em thật đúng là dao trâu mổ gà, em không trả nổi tiền lương của chị."
"Đã thanh toán." Chị Hựu Thanh hôn nhẹ lên môi tôi. "Đây chính là tiền lương."
"Vậy thì càng không được, em sợ bản thân chịu không nổi." Mặc dù tôi cũng muốn bám dính lấy chị Hựu Thanh cả ngày nhưng lại sợ trễ nãi công việc của chị ấy. Chị ấy rất bận rộn, bận hơn tôi rất nhiều.
"Không sao, trả từ từ."
"A..." Nhìn gương mặt chị Hựu Thanh, tôi sẽ không thể chống cự. Mỗi lần chị Hựu Thanh tiến vào trong tôi, tôi cũng có thể nhìn thấy gương mặt hưng phấn đỏ bừng của chị ấy. Bình thường chị ấy tương đối tự hạn chế, chỉ có lúc làm chuyện này chị ấy mới có vẻ mặt như vậy. Chị Hựu Thanh khá thích tư thế "cọ sát", hông chị ấy rất khỏe, đa số đều là chị ấy "trên" tôi, tuy là tôi cũng thử ở trên, chị Hựu Thanh nắm tay tôi, mười ngón nắm chặt, nhưng mỗi lần tôi đưa đẩy không được mấy cái thì hông tôi đã có điểm mất sức rồi.
Ngày chuyển vào nhà mới, chị Hựu Thanh và người lớn uống chút rượu, hai gò má chị ấy đỏ bừng. Tôi giúp chị ấy tắm rửa rồi dìu lên giường. Cho dù là say rượu, tính tình chị Hựu Thanh vẫn rất tốt, lúc tôi mặc đồ ngủ cho chị ấy, chị ấy còn ngoan ngoãn giơ hai tay ra. Sau khi mặc xong, chị ấy ôm lấy tôi. "Cảm ơn vợ."
Các gia trưởng đều đã đi nghỉ ngơi, tôi thu dọn trong ngoài ngôi nhà. Sau khi xong xuôi, tôi sắp xếp lại giấy tờ nhà đất. Ô? Tại sao phía trên lại có bản photo giấy chứng minh nhân dân của tôi. Tôi nhìn kĩ hơn thì phát hiện chủ sở hữu ngôi nhà mới này là tôi. Căn nhà này không rẻ, cũng gần bằng doanh thu của công ty tôi trong nhiều năm. Bởi vì công ty tôi mới thành lập, tất cả tiền bạc của tôi đều đổ vào đấy cho nên mọi thứ trong ngoài của căn nhà này đều do gia đình chị Hựu Thanh đặt mua. Từ phòng ngủ đi ra, đúng lúc mẹ Hạ đi uống nước.
"Mẹ, vừa rồi con thấy người nắm quyền sở hữu..."
"À? Sao vậy?"
"Tại sao người đó là con?"
"Con nói chuyện này à." Dường như mẹ Hạ đã biết từ sớm, bà ấy hớp ngụm nước. "Hựu Thanh chưa nói với con?"
"Chưa..."
"Con bé đó, chuyện gì cũng không nói ra."
Lúc này chị Hựu Lam dỗ con ngủ xong cũng đi ra, dường như chị ấy cũng nghe thấy đoạn đối thoại giữa mẹ Hạ và tôi. Chị ấy gọi tôi. "Tiểu Hoàn, chị em mình trò chuyện chút đi."
Mẹ Hạ vội uống hết nước, bà ấy nắm tay tôi, liếc nhìn chị Hựu Lam. "Bây giờ Tiểu Hoàn là em dâu con, đừng nói lung tung khiến Tiểu Hoàn buồn, đến lúc đó xem con làm thế nào ăn nói với Hựu Thanh."
"Không đâu." Chị Hựu Lam vịn mẹ Hạ. "Mẹ, con chỉ nói vài câu với Tiểu Hoàn thôi, không phải mẹ mệt à? Vào trong ngủ đi."
"Nhớ đó."
"Con biết rồi."
Mặc dù quan hệ giữa chị Hựu Lam và tôi cải thiện không ít nhưng chúng tôi cũng chưa từng nói chuyện riêng với nhau. Chị ấy ngồi trên ghế sa lon, vỗ vị trí bên cạnh kêu tôi đến ngồi.
"Trước đây, chị phản đối Hựu Thanh và em, chắc là trong lòng em vẫn còn giận chị."
"Đâu có..."
"Hựu Thanh rất quan tâm em, quan tâm hơn sự tưởng tượng của chị rất nhiều." Chị Hựu Lam nói. "Trước kia, chị muốn em giữ khoảng cách với Hựu Thanh chính là sợ em ấy dẫm lên vết xe đỗ, đến tận hai năm trước, chị đều có suy nghĩ như vậy."
"Hựu Thanh nhập viện vài lần, em không biết ha?" Chị Hựu Lam nhìn tôi.
"Chị Hựu Thanh không kể với em." Sau khi ở bên nhau, tôi từng hỏi chị Hựu Thanh, chị ấy đều chỉ miêu tả rất qua loa rồi ôm tôi. "Haii, ai bảo lúc đó lòng chị khó chịu chứ."
"Thoát khỏi bóng ma của Tần Duy, điều đó không phải dễ dàng. Nó xem bản vẽ rất nhiều lần, ép buộc bản thân vẽ công trình, vẽ giàn khung. Có một lần, nó nhập viện là do lúc nó nghiệm thu công trường bị cây đinh lớn bằng ngón tay đâm thủng lòng bàn chân, thiếu chút nữa là bị uốn ván." Chị Hựu Lam từ tốn kể, vẻ mặt chị ấy giống như đang hồi tưởng lại. "Khi đó chị hỏi nó có yêu em không. Nó nói em không có lỗi, nó không muốn lúc nó phát bệnh khiến em suy sụp tinh thần."
Chị Hựu Lam nhìn thật sâu vào mắt tôi. "Nó muốn nhanh chóng thoát khỏi bóng ma tâm lý như vậy là để có thể xứng đáng với tình yêu của em. Từ đó trở đi, chị cũng không phản đối chuyện của hai đứa. Thậm chí chị còn hi vọng, hi vọng em quay lại, hi vọng em bên cạnh nó, giúp nó vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất. Em cũng thấy đó, Hựu Thanh không muốn bọn chị làm phiền em, nó vô cùng cương quyết, mẹ cũng bị nó dọa sợ."
"Những chuyện này..."Cổ họng tôi ê ẩm, mỗi ngày được ở bên cạnh chị Hựu Thanh, tôi đều vui vẻ, tôi ít khi có những cảm xúc như thế này. "Em đều không biết."
"Ừ." Chị Hựu Lam nói. "Chị mong em có thể "tha thứ" cho nó, tha thứ vì nó đã chậm trễ mấy năm, những năm đó nó cũng không dễ chịu gì."
Quay về phòng ngủ, chị Hựu Thanh đang chống tay chồm nửa người lên lấy ly nước trên tủ đầu giường. Tôi vội bưng ly nước đút chị ấy uống. Dường như chị Hựu Thanh đã tỉnh táo hơn, chị ấy nhấp môi một chút, khi nhìn thấy vành mắt tôi đo đỏ, chị ấy lại nhíu mày.
"Sao vậy?"
"Không có gì..."
"Sao chị cảm giác em vừa khóc." Chị Hựu Thanh ngồi dậy, vuốt vuốt đầu tôi.
Tôi ôm cổ chị Hựu Thanh, chị ấy cũng ôm eo tôi, hơi thở của chị ấy cũng nhanh chóng trở nên nặng nề. Say rượu tình mê.
"Chị, em muốn làm cùng chị." Tôi cầm tay chị Hựu Thanh, di chuyển xuống bên dưới mình.
Tôi vừa dứt lời, chị Hựu Thanh đã đặt tôi dưới thân, chị ấy chầm chậm cởϊ qυầи tôi.
Lúc chị Hựu Thanh say rượu càng "đòi hỏi" nhiều hơn lúc thường, tôi ôm chặt tấm lưng trơn mịn của chị ấy.
Đến hai ba giờ sáng, chị Hựu Thanh mới ngã xuống bên cạnh tôi, cho dù chị ấy không còn chút sức lực vẫn kéo tôi vào lòng. "Tiểu Hoàn, hình như hôm nay em... "chủ động" hơn bình thường."
"Có phải là em làm "chuyện xấu" gì." Chị Hựu Thanh thì thầm bên tai tôi.
"Dạ..."
"Hả?"
Tôi ôm lại eo chị Hựu Thanh, ngước mắt nhìn chị ấy. Tóc dài của chị ấy đã mướt mồ hôi, gương mặt cũng ướt đẫm.
"Chị, sao chị viết tên em?"
"Hả... Em nói chuyện căn nhà?" Chị Hựu Thanh có vẻ dè dặt. "Em giận?"
"Chị biết em có năng lực, nhưng chị vẫn muốn cho em, những thứ tốt của chị đều cho em hết." Chị Hựu Thanh giải thích.
Tôi cắn môi. "Em muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền, sau đó mua căn nhà lớn hơn, viết tên chị."
Chị Hựu Thanh ngắm nhìn tôi, vén tóc tôi.
"Chị... ưʍ... a..."
"Một lần nữa." Chị Hựu Thanh nhếch mày, áp tôi dưới người.
"Em nói thật."
"Chị cũng nói thật."
"Ưʍ... Đừng... chạm vào... nhột quá ưʍ... a..."