Cũng không thể trách tôi được, Kỳ Nhu nói không ít câu khiến người khác "hiểu lầm".
"Sao em không hỏi chị?"
"Bắt đầu từ bây giờ, em sẽ không bị chị khıêυ khí©h." Phản ứng của chủ nhà lúc chiều khiến tôi vẫn còn lo sợ trong lòng.
"Em đã biết Tần Duy?"
Nhìn cái tên này, tôi hơi đắn đo.
"Không trả lời chính là biết." Kỳ Nhu tiếp tục trả lời: "Bà nội Tần Duy bị bệnh nằm viện, Hựu Thanh và tôi cùng đến thăm bà ấy. Bà ấy nói chuyện riêng với cô ta. Sáng nay, bà Tần tiến hành phẫu thuật, bà ấy được chuyển ra phòng hồi sức mới vừa rồi."
"Chuyển lời cho Hựu Thanh, bà Tần phẫu thuật rất thành công. Đoán chừng vài ngày sau bà ấy sẽ tỉnh lại."
"Dạ, được."
"Hạ Hựu Thanh đối xử với em thật khác biệt."
"Chẳng qua chỉ là chị cảm thấy thôi." Chủ nhà còn nổi nóng với tôi...
"Có phải chị nói ra chuyện em tìm Giáo sư H Z?" Tôi hỏi Kỳ Nhu.
"Chuyện gì Hạ Hựu Thanh muốn biết thì không cần bất kỳ ai nói." Kỳ Nhu gửi icon mỉm cười. "Đến lúc em hiểu rõ cô ta, em sẽ biết cô ta lạ lùng cỡ nào."
"Chỉ là chị Hựu Thanh quen giấu kín tâm sự trong lòng thôi, trừ việc này ra thì điểm nào của chị ấy cũng tốt."
"Đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi."
"Chị còn nói năng lung tung như vậy nữa thì em không thể nào nói chuyện tiếp với chị."
"Tôi nói lung tung khi nào? Hay là do tôi không xài icon? Chẳng hạn như icon này φ(≧w≦*)?"
Mẹ kiếp! Kỳ Nhu đang cười nhạo weibo của tôi.
"Vẫn còn đó chứ?"
Dĩ nhiên tôi sẽ không trả lời Kỳ Nhu, tắt weibo. Tôi cảm thấy vẫn chưa hả giận, ẩn Kỳ Nhu nửa tiếng. Tôi nhát cấy, chỉ dám ẩn chị ta nửa tiếng. Tôi sợ bỏ sót tin tức quan trọng gì đó.
Ngày hôm sau, khi tôi thức dậy đã nhìn thấy cha mẹ và chủ nhà ngồi ăn điểm tâm ở phòng khách rồi.
Gì chứ? Tại sao không ai gọi tôi dậy? Giương mắt nhìn cha gắp bánh quẩy cho chủ nhà, còn mẹ tôi cười đến nổi nếp nhăn cũng sắp hiện ra. Cảnh tượng như thế này, tôi có cảm giác như bọn họ tìm lại được con gái thất lạc nhiều năm.
Chủ nhà thấy tôi bước đến, chị ấy đứng dậy, kéo tôi ngồi xuống bên cạnh chị ấy. "Ngồi đây."
"Dạ... được." Tôi ngồi ngay ngắn, tựa như mình đang làm khách nhà người khác. Gì chớ? Không phải đây là nhà tôi sao?
"Đáng lẽ chú và dì muốn kêu em dậy nhưng chị nói để em ngủ thêm chút nữa." Chủ nhà vươn tay múc một chén cháo đầy cho tôi.
"Hựu Thanh, con đừng múc cháo cho nó, chiều hư nó." Mẹ tôi nói xong liếc tôi. "Tối hôm qua một mình con thức khuya làm gì? Một mình cũng có thể thức khuya như vậy?"
"...Con chơi điện thoại."
"Con ăn nhanh đi, ăn xong còn dắt Hựu Thanh ra ngoài chơi."
"Không sao đâu dì." Chủ nhà lại gắp một cái bánh quẩy để lên đĩa sứ trước mặt tôi. "Em ăn từ từ thôi, coi chừng đau dạ dày đó."
"Con xem Hựu Thanh người ta, con bé gắp bánh quẩy cho con, con còn không mau múc cháo cho Hựu Thanh đi." Mẹ tôi ăn sáng nhưng vẫn không quên "chỉ huy tác chiến".
"Chị Hựu Thanh không ăn nhiều như vậy nổi."
Mẹ tôi bắn đến ánh mắt khinh bỉ "con bị đần độn phải không"
Chủ nhà cười cười: "Dạ, con no rồi."
Tôi ăn qua quýt vài miếng: "Mẹ, con rửa chén giúp mẹ nha."
Ai ngờ mẹ tôi giật cái chén trong tay tôi, dặn dò từng chữ một: "Dắt Hựu Thanh đi chơi, chơi-thật-vui."
"Dạ..."
"Lanh lợi chút, biết chưa?" Mẹ tôi còn nghiêng người nói nhỏ vào tai tôi.
Mang theo "ngàn lời chúc" của mẹ, chủ nhà và tôi ra ngoài. Hôm nay trời không mưa, nhiều mây, tôi định dắt chủ nhà đến đền thờ gần đây tham quan một chút.
"Cái này là gì? Chị thấy khắp phố lớn ngõ nhỏ đều bán."
"Cái này hả, gọi là quả cau."
"Chị biết quả cau, chị từng mua ở đảo Hải Nam." Chủ nhà suy nghĩ một chút. "Cái này là... sợi thuốc lá và quả cau."
"Đúng rồi, người dân quê em đều thích nhai quả này."
"Vậy hả? Chị không thấy chú với dì nhai."
"Nhà em cũng ít nhai, thỉnh thoảng nhai một hai viên chơi, đều là của người khác cho. Nhà em không mua, nếu là tự mua thì sẽ nghiện."
"Em nói chị mới để ý, xung quanh đây người nào cũng nhai." Chủ nhà sờ quai hàm của chị ấy. "Không sợ quai hàm to ra sao?"
"Chị Hựu Thanh, chị muốn nhai thử không?"
"Ừ... Vậy chị thử một chút."
Tôi mua một gói cau vừng được tiêm thủ công, những loại khác vị quá nồng, tôi sợ chủ nhà không chịu được.
"Bỏ thẳng vào miệng nhai hả? Không cần lột bỏ gì?"
"Không cần, bọn họ thường không mua loại này, loại bọn họ ăn bên trong có muối mỏ. Còn loại của tụi mình có hạt vừng."
Chủ nhà ngậm quả cau có hạt vừng: "Hơi cay."
"Nhai thử xem."
Chị ấy nhai từ từ: "Vị..."
"Vị thế nào?"
"Mùi vị hơi lạ nhưng mà cảm giác cũng không tệ lắm." Chủ nhà nhai kỹ sau đó lấy giấy ra, nhả bả vào giấy. Tôi có cảm giác như chị ấy đang nhả kẹo cao su.
Nhìn dáng vẻ tay mơ le lưỡi của chủ nhà, tôi không nhịn được phì cười. "Chị Hựu Thanh, hình như mặt chị đỏ lên."
"Đúng vậy đó, chị nhai nhai thì có cảm giác lỗ tai nóng lên." Chủ nhà nói xong còn dùng tay áp lên mặt. "Em cũng nhai một viên cho chị xem đi."
Chủ nhà khá hiếu kỳ đối với quả cau, chị ấy còn muốn xem tôi nhai có đỏ mặt hay không.
Cái này chỉ là quả cau kèm hạt vừng. Ôi giời, làm sao tôi đỏ mặt được.
Chủ nhà thấy vẻ mặt tôi bình thường, chị ấy cảm thấy ngạc nhiên áp hai tay lên gò má tôi. "Mặt em..."
Tay chị ấy hơi lạnh, khoảng cách cả hai lại gần...
"Em cũng đỏ mặt." Chủ nhà nói xong còn véo véo gò má tôi. "Còn dám nói chị là tay mơ..."
Em đỏ mặt đâu phải do quả cau.
... Vì chị.
Sau đó, chủ nhà và tôi dạo phố một chút rồi vào cửa hàng thời trang. Chính là vậy, có một dạng con gái khi nhìn thấy quần áo đẹp sẽ đứng yên bất động, dù quần áo treo đầy trong tủ vẫn cảm thấy không có đồ để mặc. Tôi là một người trong số đó.
Tôi luôn cảm thấy chủ nhà rất có mắt thẩm mĩ, không giống nhà văn suốt ngày ở lì trong nhà chút nào. Đặc biệt là mùa hè, quần áo chị ấy mặc không hề trùng lặp. Lúc tôi hỏi chủ nhà, dường như chính chị ấy cũng chú ý chuyện này, quả nhiên mắt thẩm mĩ là bẩm sinh mà. Giống như tôi, hai năm trước muốn mau chóng thoát khỏi phong cách, khí chất sinh viên, đến hai năm sau mới chậm chạp hướng đến phong cách của thành phần trí thức thành thị.
Ngay lúc tôi đang hâm mộ, chủ nhà lại ném ra một câu khiến tôi càng hâm mộ hơn.
"Có thể là khi học đại học, chị thường bị chị của chị kéo đi xem show thời trang."
Show thời trang, dường như nó là từ ngữ của một thế giới khác.
Chủ nhà đi qua vài cửa hiệu, dường như không có cái nào khiến chị ấy muốn dừng chân, lướt mắt qua liền đi. Cũng phải, quê tôi chỉ là tỉnh lị, cùng lắm cũng chỉ là vùng tiếp giáp giữa hai thành phố. "Cửa hiệu này được."
Đột nhiên chủ nhà ngừng bước, chị ấy kéo tôi vào cửa hiệu. Động tác thành thạo ướm thử lên người tôi: "Rất hợp với em."
"À? Vậy em mặc thử?"
"Ừm, em thử đi. Cả cái này nữa."
Hôm nay, tiết trời vẫn còn lạnh, tôi thử ba cái, cởi quần áo, nhanh chóng mặc thử, tôi chỉ sợ khiến chủ nhà chờ lâu.
Vẻ mặt chủ nhà rất thong thả, chị ấy cũng không cúi đầu nghịch điện thoại, chị ấy chỉ đơn giản ngồi đợi bên ngoài. Đi dạo phố với chủ nhà thật là vui vẻ, thoải mái. Trước kia tôi đi dạo phố với Tề Tiêu, vẻ mặt cô ta luôn là "Mệt chết, tại sao lại lâu như vậy."
"Đẹp quá." Hai tay chủ nhà đặt trên vai tôi, chị ấy lại nhìn xung quanh, sau đó chị ấy cầm một đôi bông tai nhỏ nhắn, đeo lên cho tôi. "Như vầy, càng xinh đẹp hơn."
Mua, phải mua. Ngàn vàng khó mua được lời khen của người trong lòng. Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao mỗi lần tôi đi phòng tập thể dục đều nhìn thấy một huần luyện viên đứng sau lưng một người mập mạp là hô to "anh thật giỏi" rồi. Sức mạnh tình yêu.
"Chị Hựu Thanh, chị thử cái này nha?"
"Cái này... có hơi đáng yêu quá."
"Đúng vậy đó, đáng yêu ghê. Em muốn xem."
Chờ một chút, chủ nhà đi ra. Lúc đi ra, chị ấy còn nghiêm trang, mím môi.
"Đáng yêu quá đi..." Tôi bật cười, lập tức có cảm giác chủ nhà trẻ ra không ít.
"Không cho cười." Chủ nhà giơ tay, nhéo gò má tôi. "Bằng không chị mua bộ này cho em."
Tôi vội che miệng mình. Tôi không dám mặc bộ thỏ bông màu hồng nhạt này đâu.
Chuyến đi dạo này, bọn tôi không mua được gì, ngược lại tôi dắt chủ nhà đi ăn rất nhiều quà vặt.
"Cái này là đậu hủ hả?" Chủ nhà nhíu mày ngửi ngửi khối đậu hủ trên cây tăm. "Mùi ghê quá, nó không có bị biến chất chứ?"
"Không đâu. Cái này là đậu hủ thối chính gốc, khó ngửi." Tôi nói tiếp "Mấy loại đậu hủ ở Thượng Hải chỉ là hàng nhái, chiên vàng, giòn, không thối chút nào."
Chủ nhà dè dặt cắn một miếng, lại uống một ngụm nước lớn. "Chị vẫn không ăn nổi."
Tôi dùng tăm ghim một cục, bỏ vào miệng. "Chị Hựu Thanh, vậy chị sẽ bỏ lỡ nhiều món ăn ngon lắm đó."
"Em ăn ít thôi, coi chừng đau bụng."
"Không đâu, em ăn đậu hủ thối lớn lên mà." Tôi nói tiếp: "Khi còn bé, em rất thích ăn. Trên người mà có năm đồng là em chạy đi mua món này ngay."
"Hả?"
"Lúc đó, đậu hủ thúi khá rẻ, một đồng được ba bốn miếng. Sau này bắt đầu tăng giá, một đồng rưỡi ba miếng, rồi đến bây giờ hai đồng chỉ được một miếng."
"Chị thích nghe em kể chuyện lúc nhỏ."
"Dạ?"
"Cảm giác rất thú vị, rất vui vẻ." Chủ nhà nói: "Vui thú giống như nhân vật chính trong ca khúc Tuổi thơ."
"Phải đó, khi đó lớp em làm báo tường, chủ nhiệm lớp còn viết thêm một đoạn. Các bạn học, hiện tại các em đang trải qua khoảng thời gian vô âu vô lo nhất trong cuộc đời. Em ấn tượng rất sâu." Tôi nói xong lại nhìn sang chủ nhà: "Chị Hựu Thanh, tuổi thơ chị như thế nào?"
"Lúc nhỏ, chị không có gì đặc biệt. Đọc sách, đi học, máy móc."
"Vậy có sao đâu, bây giờ chị giỏi như vậy. Em còn muốn giống chị đấy, lúc nhỏ chăm chỉ, lớn lên thi trường đại học tốt hơn."
"Em thích công việc hiện tại không?"
"Cũng không thích lắm." Tôi nói. "Chị Hựu Thanh, em nhớ chị từng nói, chị không thích công việc hiện nay."
Chủ nhà mân mê chai nước suối: "Ừm."
"Hôm qua, Kỳ Nhu nhắn tin cho em, chị ấy kêu em nói với chị là bà Tần tỉnh rồi."
"Chị biết. Sáng này chị nhận được tin nhắn của cô ấy."
"Thật ra trước đó quả thật em có đi tìm Giáo sư H Z..." Tôi nói. "Có điều bà ấy cũng không nói gì nhiều, bà ấy chỉ nói với em, chị là đệ tử có thiên phú nhất mà bà ấy từng gặp, bà ấy hi vọng chị có thể..."