Nhiều người nợ tiền không trả chính là dựa vào điểm này. Vốn dĩ, chi phí pháp lý rất cao, vất vả kiện cáo dù có thắng cũng lỗ vốn. Vì vậy, nhiều người tự an ủi bản thân, trước đó xem như là tiền đã mất, kịp thời ngừng lại, có thể nhìn rõ tình cảm của đối phương thì mấy ngàn, mấy vạn cũng không đáng là gì. Xem như nhìn rõ bản chất một người. Tiền không có, dù sao vẫn là không có. Lục Lộc Bỉ là tên đần độn, nhưng cũng không thể để mặc cho Ban Thảo
tay không bắt sói trắng thong dong mà đi được.
"Con người tôi rất trần tục, rất yêu tiền. Nếu tôi không lấy lại được tiền, tôi chỉ cần nghĩ đến cô ăn cơm, cô uống nước đều có một phần của tôi trong đó, lòng của tôi cũng không biết phải làm sao. Để giúp cho lòng tôi thoải mái hơn, tôi nguyện dùng hết sức lực ít ỏi của mình khiến cho cuộc sống của cô thêm phần náo nhiệt. Tôi săm soi ngón tay của mình. "Chẳng hạn như bạn gái cô biết cô là kẻ nghèo túng."
"Triệu Hoàn, cô bao nhiêu tuổi rồi, còn đi cáo trạng! Có cần tôi cho cô số điện thoại của ba mẹ tôi luôn không?"
"Vậy thì còn gì bằng, nghe nói gần đây ba cô vay vốn, nếu như ngân hàng biết nhà cô dính líu đến kiện tụng." Tôi nói. "Ba cô sẽ phải trả tiền thay cô thôi."
Đánh rắn phải đánh dập đầu, người cũng vậy. Trình tự pháp lý rất tốn thời gian ,không có tác dụng, dù có phán quyết, lực thi hành cũng không cao. Bản chất một số người chính là vô liêm sỉ. Trước hết, tôi dò la về Ban Thảo từ bạn học, người này cũng quá thối nát, tùy tiện hỏi, toàn bộ bạn bè trên danh nghĩa của cô ta đều chờ xem kịch hay. Tiếp theo, tôi để mặc Ban Thảo càn quấy một phen, chính là trình độ cô ta quá kém cỏi, tôi cũng không muốn so đo với cô ta nữa, trực tiếp khiến cho cô ta choáng váng không thể phun ra một từ dư thừa nào nữa.
Vẻ mặt Ban Thảo xanh mét, chúng tôi không nói lời khách sáo, trực tiếp rời đi. Tôi kéo theo Lục Lộc Bỉ nửa tỉnh nửa mê. Trên đường đi, cậu ấy mới hoàn hồn lại.
"Triệu Hoàn, cậu thay đổi nhiều quá. Trước kia lúc đi học, giáo viên kêu cậu trả lời câu hỏi, cậu đọc đáp án mà mặt đỏ đến mang tai."
"Cậu đừng nói nữa, bắp chân mình đều mềm nhũn cả rồi, bọn mình đi nhanh thôi."
Vừa nói xong, Vưu Đắc liền xuất hiện với vẻ mặt hốt hoảng, em ấy cầm hộp giấy bên cạnh, ném về phía sau lưng của Lục Lộc Bỉ và tôi. Tiếng chai bia bể vang lên, chúng tôi vội quay đầu lại, thì ra là Ban Thảo. Cô ta bị đạp lùi lại mấy bước, chai bia trên tay cũng tuột xuống, chúng tôi thấy thế thì trợn mắt há mồm. Ban Thảo vội vàng quay đầu, dường như cô ta muốn bỏ trốn, Vưu Đắc xông lên, giơ chân đạp vào lưng cô ta.
Chủ nhà cũng vội vàng tiến đến, chị ấy che chắn Lục Lộc Bỉ và tôi sau lưng. "Các em đừng đi lên, Vưu Đắc biết võ, không sao đâu."
... Bọn tôi làm sao có thể đi lên, chẳng qua chủ nhà nói như thế, trong nháy mắt tôi cảm giác hình tượng bản thân mạnh mẽ hơn. Nhìn qua Lục Lộc Bỉ, cậu ấy bị dọa sợ , dường như muốn chạy trốn, tôi vội kéo cậu ấy lại, trừng mắt nhìn cậu ấy, cậu chạy thì mình sẽ mất mặt. Cậu ấy cũng nhìn chằm chằm tôi, bảo vệ tính mạng đó, lúc nào rồi, cậu còn mê sắc, cậu quả thật không biết xấu hổ. Tôi trừng cậu ấy lần nữa, ai không cần mặt mũi, Vưu Đắc là vì cậu mà ra tay. Lúc này Lục Lộc Bỉ mới ló đầu ra nhìn, sau đó cậu ấy lập tức rụt cổ, núp sau lưng chủ nhà, còn lau khóe mắt.
Tôi không còn lời nào để nói, người thân cao một mét bảy tám mà lại núp sau lưng chủ nhà thấp hơn nửa cái đầu, thật sự không biết xấu hổ ư?
Tiếp theo đó, chủ nhà điện thoại báo án, Ban Thảo bị Vưu Đắc tóm đưa đến đồn cảnh sát, loại người như cô ta, phải giáo huấn một bài học, cô ta mới không dám trở lại quấy rối.
"Vưu Đắc, trên tay em có máu." Dáng vẻ Vưu Đắc đánh nhau, thật sự quá soái, tôi không nhịn được đến gần em ấy.
Vưu Đắc khôi phục lại vẻ nhẹ nhàng khoan khoái bình thường, em ấy lắc nhẹ tay. "Không phải của em."
"Cầm lấy." Tôi vội rút ra khăn giấy ướt.
"Triệu Hoàn, cậu muốn chết hả, người bị chảy máu là mình." Lục Lộc Bỉ gào lên.
Tôi quay đầu, liếc mắt nhìn cái đứa không biết xấu hổ Lục Lộc Bỉ, vừa rồi cậu ấy bước ra đạp trúng mảnh vỡ thủy tinh.
"Đau không?"
"Dĩ nhiên đau!"
Điều này khiến Vưu Đắc đau xót, em ấy vội vàng ngồi xổm xuống. "Không sao, chút nữa may lại, em nói bác sĩ gây tê."
"Chị muốn gây tê toàn thân."
"Cậu có phải sinh con đâu, gây tê toàn thân..." Tôi còn chưa nói xong.
"Được, gây tê toàn thân." Vưu Đắc dỗ dành Lục Lộc Bỉ, giọng nói hết sức cưng chiều.
Tại sao? Chị đây là một P nhỏ nhắn, khuôn mặt thánh thiện, tính tình ngay thẳng thật thà, thái độ sống tích cực, em không thấy sao? Tôi cảm thấy bị đả kích. Lúc này, chủ nhà cũng bước đến, chị ấy giơ tay vuốt vuốt đầu tôi. "Em ổn không? Có bị thương ở đâu không?"
Tôi im lặng chỉ vào trái tim mình, hai tay làm động tác trái tim vỡ ra, chủ nhà bật cười. Chờ Lục Lộc Bỉ tiến vào phòng phẫu thuật, Vưu Đắc cũng vào theo. Làm tiểu phẫu lấy mảnh vỡ thủy tinh mà điệu bộ hai người nghiêm trọng giống như đi sanh đôi không bằng.
"Chị Hựu Thanh, sao chị cứ nhìn em suốt vậy?"
"Không biết tại sao, chị cảm thấy em rất tốt."
"Rất tốt?"
"Chị cũng không biết, không nói rõ được, chưa từng có người nào cho chị cảm giác như thế."
"Chị Hựu Thanh, chị thường tiếp xúc với những người có tiền, mà bọn họ chắc chắn sẽ không tính toán mấy vạn đồng như thế này."
Chủ nhà cười khẽ. "Mặc dù chị cảm thấy em như vậy rất tốt , dáng vẻ lúc tranh cãi cũng rất đáng yêu nhưng lần sau đừng như vậy nữa. Chẳng may em bị thương, người nhà sẽ rất lo lắng."
"Haiz, được vậy thì tốt." Đã từ lâu, người nhà không liên lạc với tôi. Bọn họ luôn cảm thấy tôi là người nhu thuận, hiểu chuyện, không ngờ tôi làm ra chuyện phản nghịch như vậy, bỏ nhà đi cùng tình đầu, đi một mạch nhiều năm, cho đến bây giờ vẫn chưa hòa giải.
Chủ nhà lại nhẹ nhàng vuốt ve đầu tôi. "Em thân con gái, ở bên ngoài ra sức làm việc, cô ta chính là nhắm vào điểm này. Sau này, em có gặp chuyện khó khăn gì, cứ việc nói với chị, tuy rằng chị không chắc chắn có thể giúp được em nhưng suy cho cùng chị là người địa phương, người khác cũng biết điều hơn."
"Chị Hựu Thanh, chị đối xử với em tốt quá. Cho dù bây giờ chị nói muốn tăng tiền phòng, em cũng tuyệt đối không có ý kiến."
"Thật tình." Chủ nhà bật cười. "Dễ thương."
Ở bên ngoài làm việc lâu như vậy, tôi luôn làm cho bản thân trở thành một nửa đàn ông, thói quen cẩu thả; ở trước mặt chủ nhà, đột nhiên tôi cảm thấy mình như một tiểu công công, tôi không bao giờ ... cười nhạo đồng nghiệp có giọng nói nheo nhéo, sức lực yếu ớt nữa. Nghĩ đến thì trước đây tôi ít khi nào làm nũng với Tề Tiêu, cũng không phải tôi không coi bản thân là con gái, chỉ là nũng nịu mà không được đối phương đáp lại rất khó xử, cảm giác như bị bệnh tâm thần.
Ra ngoài ăn khuya, lúc trở về, Lục Lộc Bỉ đã ra khỏi phòng phẫu thuật, cậu ấy nằm ở phòng bệnh, được Vưu Đắc dỗ ngủ rồi.
"Tiểu Hoàn, chị và Hựu Thanh về trước đi, em chăm sóc Lục Lộc Bỉ."
"Được, ngày mai Tiểu Hoàn phải đi làm, chị đến thay em." Chủ nhà nói.
"Không cần, dù sao gần đây em được nghỉ phép." Vưu Đắc nói. "Hai người trở về đi, lái xe cẩn thận."
Tôi vốn muốn nói, đừng bị Lục Lộc Bỉ la hét mà lo lắng, ngày mai là có thể xuất viện, vết thương ở chân cần gì phải nằm điều trị nhưng ý nghĩ chợt thay đổi, cứ như vậy có thể kéo gần dây tơ hồng của Lục Lộc Bỉ và Vưu Đắc chăng?
"Vậy được, ngày mai tan ca chị sẽ đến thăm cậu ấy."
--------------------------
*Tay không bắt sói trắng (空手套白狼):cụm từ đồng nghĩa với thủ đoạn mà kẻ lừa đảo dễ dàng thực hiện hành vi lừa đảo.
*Đánh rắn phải đánh dập đầu – Đả xà thất thốn (蛇打七寸): tấn công vào nhược điểm của đối phương.
*P: theo mình hiểu T hay P là cách phân chia đồng tính nữ phổ biến ở Trung Quốc, tương tự như Sb hay Fem ở Việt Nam. Với T : Sb, P : Fem.