So với tưởng tượng của tôi, việc buông tay một người thật khó cũng thật dễ. Tề Tiêu có vẻ rất ngạc nhiên đối với hành động "bất thường" của tôi, cô ta vừa ngăn cản bạn gái đang phát điên, vừa liếc mắt nhìn tôi. "Triệu Hoàn, cậu thay đổi rồi."
Thấy không, khi bạn không đủ "ngoan ngoãn, hiểu chuyện", trong lòng đối phương bạn chỉ là hạt gạo tẻ. Khi tôi xem Tề Tiêu như một kẻ tầm thường, tôi căn bản không cần chú ý tác phong cũng như không cần để tâm đến suy nghĩ cô ta để mà tôi phải "biết tiến biết lùi". Nếu được, tôi ước có viên gạch trong tay, không đúng, phải là hai viên.
Cuối cùng bảo an cũng đến, bọn tôi bồi thường cho qua chuyện. Tuy là bạn gái Tề Tiêu luôn miệng nói muốn báo cảnh sát nhưng mãi cho đến khi chủ nhà và tôi lên xe, ả ta vẫn la hét ở phía sau rằng bọn tôi chờ nhận giấy triệu tập. Xe của chủ nhà là xe mui trần, tôi ngồi trên xe không quay đầu lại, giơ lên ngón giữa. "Tôi chờ cô."
Tôi nghĩ từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần tôi giơ ngón giữa ngầu nhất.
"Tâm trạng em thế nào?"
Ánh nắng sớm chiếu vào tôi, soi sáng những toà kiến trúc đồ sộ, tầm nhìn của tôi chưa bao giờ rộng lớn như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi yêu thành phố này, nơi khiến tôi thiếu chút nữa là "trắng tay". Mặc dù tôi không có tiền tiết kiệm, khát vọng cũng không có, nhưng buông bỏ được tình cũ khiến tôi tự tin bản thân có thể "chiến đấu lần nữa", tôi ngước mặt, đưa hai tay lên. "Sảng khoái!"
Gió thổi phần phật, chủ nhà lái xe rất nhanh, đồng hồ đo đã vượt tốc độ cho phép, thế nhưng tôi không sợ chút nào, có thể chết cùng xe xịn, tôi chết không hối tiếc. Tôi hi vọng tiêu đề ngày mai sẽ là Không tuân thủ luật giao thông, nhóm [B]phú nhị đại*[/B] đua xe rơi xuống biển. Nếu tôi giàu, tôi thật sự không ngại bị người khác nhìn với ánh mắt hình viên đạn. Chẳng qua là... tôi nhìn đồng hồ đeo tay, hít một hơi khí lạnh, toàn bộ tiền chuyên cần sắp thành bọt nước rồi.
Chủ nhà đưa tôi đến dưới lầu của công ty, tóc tôi hơi rối, chị ấy chỉnh lại giúp tôi phần tóc rối ngang trán, giọng nói dịu dàng. "Buổi tối cùng nhau ăn cơm."
"Dạ." Tôi nhanh chóng tháo dây an toàn, cầm sẵn thẻ nhân viên, chuẩn bị vội vàng chạy đến văn phòng.
"Trong nhà còn đồ ăn không?"
"Về đến chị sẽ gọi cho em rồi đi mua thức ăn."
"Theo ý chị."
Chân tôi còn chưa kịp bước đã bị Tiểu Giản đẩy từ phía sau chen vào thang máy. "Ai vậy, Tiểu Hoàn?"
"Ai?" Tôi thấy Tiểu Giản là yên tâm, điều này chứng tỏ sếp chưa đến. Tiểu Giản là trợ lý giám đốc, cũng là đồng hương của tôi. Chị ấy ghé sát lỗ tai tôi. "Bạn gái của em hả?"
"Không phải đâu, chủ nhà của em."
Tiểu Giản dùng vẻ mặt "có quỷ mới tin" nhìn tôi. "Ối chà, kinh tế đình trệ gây ảnh hưởng đến ngành cho thuê nhà ha, cho thuê phòng còn kiêm luôn đưa đón?"
"Gần giống như
dịch vụ trọn gói, chăm lo bữa ăn nữa."
"Khó trách chị không thấy em ăn dưa leo." Tiểu Giản chớp chớp hai mắt.
"Chị đen tối quá đi, suy nghĩ cũng thật đen tối." Tôi lập tức che ngực mình lại.
"Chị có nói gì sai à?" Tiểu Giản không khỏi chế nhạo tôi. "Dưa leo bổ sung [B]SOD*[/B], không phải sao?"
Tiểu Giản làm việc ở trên tôi một tầng lầu, còn sếp ở tầng trên nữa. Đúng tám giờ tôi cà thẻ, toàn bộ tiền thưởng chuyên cần vẫn là của chị đây. Tôi đẩy ra cửa kính phòng làm việc thì gặp phải Tiểu Nguyên vừa lật tài liệu vừa cầm ly cà phê không thổi đã đưa lên miệng. "Ối... Buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành." Tôi gật đầu lại. "Anh đến sớm vậy."
Tiểu Nguyên thổi thổi cà phê. "Tối hôm qua anh có về đâu, hợp đồng với Tây Ngữ khiến anh đau đầu. Em uống cà phê không?"
"Không cần." Tôi rút một tờ tài liệu của Tiểu Nguyên đọc lướt qua, đây là công trình quan trọng ở bang Florida, Mĩ. "Em nhớ công trình này bị công ty tầng dưới giành rồi mà."
Tòa nhà này không chỉ có một công ty, tầng dưới có một công ty loại hình kinh doanh tương tự công ty tôi, cho nên nhiều vụ làm ăn đều tình cờ gặp nhau, hiển nhiên cả hai trở thành đối thủ cạnh tranh. Tiểu Nguyên cầm tài liệu xoa bóp cổ, chắc là đau nhức do làm việc cả đêm. "Đúng vậy, sếp cũng mới đoạt được hôm qua thôi, nhờ mấy hôm đi đánh golf vui vẻ với người có chức quyền."
"Với kỹ thuật của sếp chắc chỉ có thể làm
caddy cho người ta thôi."
"Ha ha, chắc không đâu. Anh đi trước để chỉnh sửa tài liệu, năm phút nữa anh có cuộc họp."
"Anh đi đi." Tôi mở cửa ra, quả nhiên trên bàn chồng chất một đống hồ sơ, toàn là những việc vụn vặt linh tinh, nhưng không thể không xử lý. Lòng tự tin vừa bừng cháy của tôi lập tức không còn chút tia lửa nào, đúng là ý chí chiến đấu dễ dàng bị guồng quay công việc làm cho hao mòn. Tôi xé ra tờ note, kim đồng hồ vừa vặn điểm đến giờ ăn trưa, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài, tất cả mọi người đều ở trong trạng thái "sốt ruột" trước bữa trưa, họ dần dần tản đi. Công việc của tôi còn khá nhiều, tôi xoa nắn cổ, đi đến phòng nghỉ ngơi xem còn mì ăn liền không. Vừa mở cửa đã nghe tiếng khóc sụt sùi ở góc phòng, ra là cô bé thực tập sinh. Công ty chúng tôi mặc dù không lớn nhưng cường độ công việc không hề nhỏ, nguyên nhân có thể là do thành phố quá phát triển. Mà cách cư xử của một số người có địa vị trong công ty đối với cấp dưới rất tệ, đặc biệt là với thực tập sinh. Công việc quá áp lực, dù họ có chia sẻ với người khác thì trong lòng vẫn khó chịu cho nên chuyện thực tập sinh khóc trong phòng nghỉ ngơi là một việc hết sức bình thường.
Sau khi nấu mì xong tôi chuẩn bị rời đi, thực tập sinh ngẩng đầu, em ấy vừa nghẹn ngào vừa nói. "Trưởng phòng Triệu, chào chị."
"Chào em." Tôi cũng không thể giả vờ như không thấy. "Sao vậy?"
"Em gõ sai bảng kê cho nên bị Phó phòng mắng." Thực tập sinh lau nước mắt. "Vốn là em không muốn khóc, nhưng lúc ở một mình lại nhịn không được..."
"Ừm." Tôi đưa khăn giấy cho em ấy, đưa thêm ly nước nóng. "Sau này cẩn thận hơn một chút, tốt nhất là liệt kê ra theo thứ tự."
"Em thật ngu ngốc."
"Không việc gì, lúc trước Phó phòng của em cũng như vậy đó." Tôi nói. "Năm ngoái lúc cậu ta thực tập cũng trong giờ nghỉ trưa khóc cạn nước mắt."
"Xì" Thực tập sinh bật cười. "Thật không?"
Tôi bày ra vẻ mặt than thở. "Không thể nói xấu đồng nghiệp, chị không có nói gì hết nha."
Thực tập sinh nhanh chóng ngưng khóc, em ấy lau nước mắt. "Cảm ơn Trưởng phòng Triệu."
Không cần hỏi tại sao em ấy biết tôi, lần trước tôi "đánh một trận thành danh" ngay buổi kí kết bàn giao, tôi lột tóc giả của giám đốc xuống. Tôi biết ông ấy hói, nhưng đâu có ngờ hói nghiêm trọng như vậy.
Đợi đến khi tôi dán giấy note đánh dấu lên bộ hồ sơ cuối cùng thì một đôi tay trắng nõn chống lên bàn làm việc. Tôi ngẩng đầu, hóa ra là chủ nhà, nhìn đồng hồ đã là bảy tám giờ tối. Nét mặt chủ nhà không có vẻ gì là tức giận, mở to hai mắt. "Chị làm xong bữa tối rồi."
"Chị vào đây bằng cách nào?"
"
Sơn nhân tất có diệu kế." Chủ nhà lấy ra vài cái cà mên. "Em nếm thử xem."
"Món này là sườn xào chua ngọt, món này là thịt xào ớt cay, còn món này là rau xào...."
Những món này... chủ nhà không giới thiệu chắc tôi không phân biệt được món nào với món nào, tất cả đều đen sì sì, y như bột mè đen trộn với bột mè đen. "Vậy em thử món rau xào trước."
"Không không, món đó là thịt xào ớt cay."
Tôi cầm đũa do dự trong phút chốc, nhưng bất cứ giá nào tôi cũng phải thử, dù sao chắc là cũng không mất mạng được đâu?
"Vị thế nào?"
Tôi đã lĩnh giáo rồi, sau này nhất định tôi không được đắc tội với chủ nhà.
-------------------------
*Phú nhị đại (富二代): là từ dùng để chỉ thế hệ giàu có thứ hai tại Trung Quốc với thành phần chủ yếu là con của các tài phiệt, tỷ phú Trung Quốc. Họ thừa hưởng khối tài sản kết xù từ cha mẹ. Vài cái tên nổi bật như Lỗ Vĩ Đỉnh(鲁伟鼎), Lưu Sướиɠ(刘畅),...
*Dịch vụ trọn gói, dịch vụ Một cửa (one-step services - 一条龙服务): là nơi cung cấp dịch vụ toàn diện, đáp ứng mọi nhu cầu của khách hàng.
*Caddy(球童): Caddy, caddie, nhân viên kéo bao gậy hay làm "két" là những nhân viên phục vụ được thuê để kéo, bảo quản những bao đựng gậy đánh golf cho khách chơi golf trên sân.
*Sơn nhân tất có diệu kế(山人自有妙计也): sơn nhân nghĩa là ẩn sĩ. Cả câu có nghĩa là ẩn sĩ sẽ có mưu kế hay.
*SOD (SuperOxide Dismutase): được xem như một enzyme mạnh hơn các vitamin chống ô xy hóa khác, hòa tan trong nước. Nó kí©h thí©ɧ sản xuất kháng thể trong cơ thể, giảm tỷ lệ cholesterol xấu, ngăn ngừa xơ cứng và giúp giảm cân.