Chủ nhà của tôi là mỹ nữ
Tác giả: Ngọa Nam Trai
Chương 6: Quá khứ của Lăng Phong
Người dịch: co_duoi_ga
Biên tập: metruye
: yuanchuang
Sưu tầm:
Nghĩa địa công cộng thành phố Tân Hải.
Lăng Phong quỳ gối trước một bia mộ, vừa hoá tiền vàng, vừa thì thào nói.
- Ba mẹ, tên khốn kiếp gây ra chuyện đó đã bị con gϊếŧ! Để hai người đợi suốt sáu năm, con trai thật sự đã bất hiếu rồi. Nhưng hai người yên tâm đi, một tên cũng chạy không thoát được. Tất cả đám người đã có hành vi phạm tội năm đó đều phải xuống dưới nhận lỗi với hai người!
Một chiếc xe cảnh sát đỗ ở bên ngoài nghĩa địa công cộng. Cục trưởng cục Công an đang cầm một bó hoa tươi, tiến về hướng này!
Thấy người thanh niên đang quỳ gối trước ngôi mộ, yết hầu ông ta nhấp nhô vài cái. Ông ta đặt hoa ở trước mộ bia.
- Cháu vẫn trở lại!
Trong giọng nói lộ ra chút thất vọng và bất đắc dĩ!
Lăng Phong không nhìn ông ta, chỉ có giọng nói là đầy kích động, hơn nữa rất kiên quyết nói.
- Cháu đã nói rồi. Cháu nhất định sẽ trở về!
- Cần gì phải làm như vậy! Chuyện cũng đã qua sáu năm rồi. Bỏ qua đi. Cháu hãy bắt đầu lại cuộc sống của chính mình!
Mái tóc thưa thớt của Cốc Bột rối bời trong cơn gió thổi.
- Không có khả năng!
Lăng Phong cắn răng, ánh mắt vô cùng dữ dội nói.
- Cháu không đấu lại gã đâu! Gϊếŧ một người lái xe thì dễ dàng. Nhưng hiện nay, với thực lực của gã, không phải là người cháu có thể động tới!
- Cháu cũng không phải là cháu của năm đó. Cháu năm đó, có thể không có năng lực báo thù cho cha mẹ cháu. Nhưng hiện tại, cháu đã trở lại, nhất định phải chấm dứt mối hận thù này!
- Cháu khiến chú thấy rất khó xử. Tiểu Lăng, chú có thể gọi cháu như vậy được chứ? Ban đầu, chú nghĩ sau khi cháu rời khỏi đây, sẽ từ từ quên đi chuyện này!
Cốc Bột bất đắc dĩ nói.
- Yên tâm đi, chú Cốc. Cháu sẽ không để chú phải khó xử! Năm đó là chú đã cứu cháu. Cháu sẽ không quên!
Khóe miệng Lăng Phong thoáng cong lên.
- Thật sự phải gϊếŧ người sao? Chẳng lẽ không thể có biện pháp nào khác để giải quyết hay sao?
Chương 5: Quá khứ của Lăng Phong
Cốc Bột vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ hắn.
- Nợ máu đương nhiên phải trả bằng máu!
Hắn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp trên bia mộ của cha mẹ, lặng lẽ cười, nói.
- Được rồi, xem ra chú không thể khuyên được cháu! Tuy nhiên chú vẫn nhắc cháu một câu, nếu không thể báo được thù, vậy hãy chạy trốn thật nhanh! Không thể để mất tính mạng của mình!
Cốc Bột thở dài một hơi nói.
- Cám ơn, chú Cốc! Đã quên chưa chúc mừng chú. Trong sáu năm, chú cũng đã lên tới chức Cục trưởng rồi!
- Không nhắc tới cũng được! Qua vài năm nữa, chú cũng sẽ về hưu! Chú vốn tưởng rằng có thể thanh thản yên ổn về hưu. Giờ cháu lại tới đây. Chú thấy hẳn là mình không an phận được nữa rồi!
Cốc Bột cười nói.
Lăng Phong đốt tiền vàng, cũng không nói gì thêm!
- Cháu Lăng, khi nào rảnh, cháu hãy đến nhà chú chơi. Hai chú cháu mình ngồi xuống uống vài chén!
- Nếu chú Cốc đã mời, có thời gian cháu nhất định sẽ tới thăm!
Cuộc nói chuyện ở nghĩa trang chấm dứt.
Cốc Bột lên xe trở về nhà. Một mình Lăng Phong ngậm điếu thuốc, cũng về nhà. Không, hẳn là nhà của Hà Diệp! Hiện tại, trên mặt hắn đã hoàn toàn không nhìn thấy sự lạnh lẽo kinh người như lúc ở phía trước bia mộ. Ánh mắt của hắn cũng không có sát khí nặng như lúc đó nữa!
Hắn hoàn toàn trở lại thành một thanh niên lêu lổng, cà lơ phất phơ!
Đang xem TV, đột nhiên Lăng Phong nghe thấy tiếng chuông cửa. Hắn ra mở vừa, không ngờ lại thấy một thanh niên tới đưa chuyển phát nhanh!
- Xin chào, cho hỏi Hà Diệp tiểu thư ở đây phải không?
Người nhân viên chuyển phát nhanh hỏi.
- Đúng vậy!
- Đây là chuyển phát nhanh của cô ấy!
- Vậy sao? Nhưng cô ấy không có ở nhà. Để tôi ký nhận thay cho cô ấy cũng được!
Sau khi ký nhận chuyển phát nhanh của Hà Diệp, Lăng Phong nhìn cái thùng giấy đặt trên bàn, với ánh mắt rất tò mò.
- Trong này có gì vậy nhỉ?
- Liệu có thể là mấy thứ kí©ɧ ɖụ© linh tinh hay không? Hà Diệp là người độc thân, nói không chừng thật sự có thể là vậy lắm chứ!
Lăng Phong vô sỉ, tưởng tượng thấy ban đêm Hà Diệp một mình trốn ở trong phòng, tịch mịch khó nhịn, lấy ra một vật to bằng cao su cởϊ qυầи lót, lộ ra khu rừng rậm phía dưới, liếʍ môi, ánh mắt mê ly! Chậm rãi đi vào, trong miệng rêи ɾỉ.....
Sự tưởng tượng vô liêm sỉ đó, càng khiến lòng hiếu kỳ của Lăng Phong dâng cao. Hắn không nhịn được vội vàng muốn mở ra!
- Được rồi, liếc mắt nhìn một cái, chỉ liếc mắt một cái thôi!
Cuối cùng Lăng Phong không thể kìm chế được sự hiếu kỳ trong lòng mình. Hắn lật đáy thùng lên, rạch một đường nhỏ trên lớp băng dán trong suốt.
Không ngờ, hắn phát hiện bên trong là một cái thiết bị bắn điện dùng để phòng vệ?
- Cô ta mua cái này làm gì vậy? Không phải là phòng mình chứ? Chuối thật!
Lăng Phong rất bực bội, mắng to.
Nhìn cái thiết bị bắn điện này hình trụ dài ước chừng hơn mười cm, Lăng Phong chạm nhẹ vào cái nút bên cạnh. Trên hai đỉnh chóp tạo thành một dòng điện làm người ta hốt hoảng. Dòng điện tạo ra những tiếng tách tách!
- Mẹ nó, người đàn bà này thật ngoan độc. Không ngờ mua thiết bị phòng vệ có điện áp lớn như vậy!
Lăng Phong tung tung thiết bị điện tử phòng vệ này trong tay một lát.
- Không tệ. Nếu đã thế này, vẫn nên dùng tới. Khi nào cô ta tịch mịch trống trải, cũng có thể lấy thay cái kia cắm vào đi!
Đề phòng Hà Diệp trở về sẽ trách cứ hắn vì cái này, Lăng Phong vội vàng bỏ thiết bị điện phòng vệ này trở lại trong thùng giấy, tìm băng dán, dán kín lại. Nếu nhìn thoáng qua, thật sự không thể phát hiện ra hắn đã động vào!
Không lâu sau, Hà Diệp đã trở lại. Lăng Phong chỉ vào thùng giấy trên bàn nói.
- Chị Hà Diệp, chuyển phát nhanh đó là của chị!
Hà Diệp sửng sốt, vội vàng chạy tới ôm lấy thùng giấy. Sắc mặt cô đầy vẻ nghi ngờ hỏi.
- Anh chưa hề động tới chứ?
- Không có! Đây là đồ của chị mà. Sao tôi lại muốn động vào làm gì!
Vẻ mặt Lăng Phong rất nghiêm túc.
Hà Diệp nhìn qua vết dán bên ngoài một chút. Tất cả vẫn kín. Cô vội vàng ôm thùng giấy chạy trốn vào phòng mình!
Sau khi cẩn thận đóng cửa cho chặt, cô mở thùng giấy ra, thấy thiết bị điện tử phòng vệ, khóe miệng cô cong lên đầy duyên dáng.
- Hừ, hiện tại tôi có cái này rồi, tôi sẽ không sợ anh nữa. Nếu anh dám có ý đồ gì bất lương, tôi sẽ xốc điện cho anh choáng luôn!
Cô vội vàng giấu thiết bị phòng vệ ở dưới gối!
Lăng Phong đứng ở bên ngoài phòng gọi với vào.
- Chị Hà Diệp, tôi làm cơm chiều rồi. Chúng ta cùng ăn cơm nhé?
Hà Diệp đã thay xong quần áo, đi tới trước bàn. Thấy trên bàn có mấy món rau xào, một đĩa trứng cuộn cà chua, cô ngạc nhiên, thực sự cảm thấy khó có thể tin được.
- Lăng Phong, anh cũng biết nấu ăn sao?
Lăng Phong ngượng ngùng gãi gãi sau gáy.
- Tạm được thôi!
Ngồi vào bàn cơm, Hà Diệp ăn thử các món ăn do Lăng Phong nấu.
- Ừ, không tệ, hương vị không tệ!
- Ha hả, chỉ cần chị Hà không chê là tốt rồi!
Hà Diệp câu được câu chăng nói.
- Lăng Phong, hôm nay anh ra ngoài tìm việc phải không? Kết quả thế nào vậy?
Trên mặt Lăng Phong có chút mất mát.
- Có tìm, nhưng không tìm được. Người ta cũng không chịu nhận tôi vào làm!
Hà Diệp có chút thất vọng. Cô chỉ ước gì có người nào đó có thể nhận Lăng Phong vào làm, thậm chí cung cấp cho hắn cái ăn chốn ở. Nếu vậy chẳng phải mình sẽ không cần mỗi ngày đều lo lắng đề phòng hắn nữa sao?
- Không cần vội, từ từ sẽ tìm được thôi!
Hà Diệp an ủi nói.
- Ôi, yêu cầu của tôi cũng không cao lắm. Tôi chỉ muốn tìm một chỗ bao ăn bao ở. Mỗi ngày cứ ở lại chỗ của chị Hà, trong lòng tôi cũng thấy áy náy không yên!
Lăng Phong lại giở trò khổ nhục kế.
Quả nhiên, Hà Diệp không suy nghĩ đã buột miệng nói.
- Không sao. Dù sao đi nữa, chỗ tôi cũng không có người ở, anh cứ ở đi!
Nói xong, cô liền hối hận. Sao mình lại mở miệng nói những điều thiếu i ốt như vậy chứ!
Lăng Phong rất kích động nhìn Hà Diệp.
- Thật sao? Chị Hà!
Trong lòng Hà Diệp vô cùng đau khổ, nhưng vẫn phải giả vờ tươi cười, bộ dạng như rất hoan nghênh anh vào ở.
- Thật mà!
- Chị Hà. Chị tốt quá! Chị yên tâm đi. Chỉ cần chờ tới khi tôi tìm được việc làm, tôi nhất định sẽ đưa chị tiền thuê nhà! Đến lúc đó, tôi sẽ thuê phòng của chị Hà để ở, cũng sẽ không để chị phải chịu thiệt!
Lăng Phong vội vàng nói, cắt đứt đường lui của Hà Diệp. Nếu hắn đã nói như vậy, cho dù Hà Diệp muốn đuổi hắn đi, cũng không thể tìm được bất kỳ lý do nào.
- Ha hả!
Hà Diệp cười. Đúng là một nghĩ một đằng nói một nẻo!