Chủ nhà của tôi là mỹ nữ
Tác giả: Ngọa Nam Trai
Chương 40: Khả nghi (2)
Người dịch: co_duoi_ga
Sưu tầm:
Tiền Hưng quan sát sắc mặt Ngô Lượng nói.
- Phân phó cái rắm. Nếu không phải đêm nay, tôi thay đổi thời gian biểu của phiên trực để làm cái gì? Tôi để hai tên khốn kiếp Lăng Phong và Tống Thiên này trực đêm nay để làm cái gì chứ hả?
Ngô Lượng mở to mắt mắng.
- Anh minh, đội trưởng quả nhiên là anh minh!
Tiền Hưng tuyệt đối chính là người biết tận dụng mọi cơ hội để nịnh bợ.
- Ít nịnh nọt thôi! Trọng tâm một chút cho tôi. Người cậu tìm tới có thể tin được không?
Ngô Lượng lo lắng nói.
- Tin cậy, tuyệt đối tin cậy. Họ là mấy người đồng hương của tôi!
Tiền Hưng rất tự tin nói.
- Vậy là tốt rồi. Cậu đi nói cho bọn họ biết rõ một chút. Nếu đã cầm tiền, vậy muốn làm tốt một chút! Nếu như bị bắt được, bất kể thế nào cũng không thể phun ra tên của chúng ta!
Ngô Lượng tiếp tục căn dặn.
- Dạ dạ! Đội trưởng nói đúng! Tuy nhiên, tôi vẫn thắc mắc không phải đội trưởng rất ghét tên Dương Hùng kia sao? Vì sao không diệt cả ba người đó luôn thể? Còn giữ lại Dương Hùng làm gì?
Tiền Hưng có chút cảm giác khó hiểu nói.
- Nhìn cậu cũng có chút tiền đồ đấy, đầu gỗ! Vì sao tôi phải đuổi Dương Hùng đi? Đúng, tôi ghét anh ta, nhưng cậu xem tôi có lúc nào thật sự muốn đuổi anh ta đi chứ? Chính bởi vì tôi rất ghét anh ta, cho nên tôi mới muốn giữ anh ta lại. Như vậy tôi mới có thể nghĩ ra trăm phương nghìn kế để trừng trị anh ta! Nếu anh ta bị đuổi đi, vậy tôi làm thế nào có thể chỉnh anh ta đây?
Ngô Lượng thực sự không thể nhịn được, gõ một cái vào đầu Tiền Hưng.
- Đội trưởng, anh nói như vậy, tôi lại càng cảm thấy khó hiểu hơn! Đã vậy, vì sao anh còn muốn đuổi Lăng Phong và Tống Thiên đi? Như vậy không phải anh cũng không thể tiếp tục trừng trị bọn họ nữa còn gì?
- Ngu ngốc, nếu giữ tất cả bọn họ lại, như vậy bọn họ luôn ỷ vào người đông thế mạnh, gây chuyện. Cho dù tôi muốn xử lý cũng không tiện làm. Pháp luật không trách quần chúng. Cuối cùng tôi cũng không thể lập tức thanh toán tất cả ba người bọn họ một lúc! Xưởng trưởng Lý cũng sẽ không đồng ý! Hiện tại trong nhà xưởng đang cần nhân viên bảo vệ trị an. Không có bao nhiêu người chấp nhận ở đây lăn lộn với tiền lương một nghìn một tháng! Xưởng trưởng Lý không nỡ khai trừ đâu!
Ngô Lượng cười nói.
...
Đêm đó, chỉ có hai người Lăng Phong và Tống Thiên ở lại trực đêm!
Kỳ thật, Lăng Phong ghét nhất bị chính là phải trực đêm. Nhàm chán suốt một đêm! Nếu trở về còn có thể nhìn thấy mỹ nữ Hà Diệp đẹp như vậy để dưỡng mắt, khiến hắn có thể có ảo tưởng về đối tượng đánh phi cơ! Nhưng hiện tại thì sao? Cho dù đánh phi cơ, vậy cũng chỉ có thể là thật sự tưởng tượng! Trong đầu cố gắng tìm kiếm hình ảnh của Hà Diệp, sau đó trốn vào trong WC vừa bẩn lại vừa thối của nhà xưởng, chậm rãi ảo tưởng.
Cho dù Lăng Phong tịch mịch khó nhịn như thế nào, sau khi vào WC kia, trong nháy mắt du͙© vọиɠ cũng không thể ngóc đầu dậy nổi, chỉ thầm nghĩ nhanh chóng thoát khỏi nơi đầy độc khí ngút trời kia!
Ở đây nào được sạch sẽ, còn có chút mùi hương, hữu tình như Wc trong nhà Hà Diệp chứ!
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, Lăng Phong có thể ở trong phòng bảo vệ đánh phi cơ mà. Khuya như vậy, theo lý thuyết, cho dù hắn ở trong phòng bảo vệ đánh phi cơ tới tận rạng sáng, bình thường cũng không có vấn đề gì! Nhưng đêm nay, Lăng Phong cảm giác được không bình thường. Không phải hắn phát hiện ra điều gì, mà trực giác nói cho hắn biết, Ngô Lượng an bài như vậy, chắc chắn sẽ không thể không có mục đích gì!
Là một đội trưởng đội bảo vệ, tất nhiên phải cố gắng sắp xếp cho nhiều người trực ban đêm. Dù sao nếu buổi tối thật sự xảy ra chuyện gì, có nhiều người cũng sẽ an toàn hơn! Trước kia ba người cùng trực, nhân sự cũng đã hơi eo hẹp rồi. Bình thường đều phải hai người phụ trách ở hai cửa trước và cửa sau. Một người người thường xuyên tuần tra ở trong nhà xưởng!
Mà hiện nay, không ngờ Ngô Lượng không thèm để ý tới tình trạng này, trực tiếp giảm ba người xuống thành hai người. Anh ta làm như vậy với mục đích gì? Vốn nhân sự cũng đã rất eo hẹp. Hiện tại chỉ có thể nói là càng thêm trứng chọi đá. Hai người, chỉ có thể mỗi người phụ trách một cổng. Hơn nữa còn không thể rời khỏi đó! Nếu đã như vậy, chẳng phải đã tạo cơ hội cho đám trộm cắp xông vào hay sao?
Lăng Phong cho rằng, là một người có nhiều năm kinh nghiệm, hơn nữa còn là đội trưởng, Ngô Lượng không có khả năng không hiểu được điểm này! Nếu anh ta hiểu rõ về điểm này hơn mình, vậy kết quả liền có thể tưởng tượng được rồi!
Vì thế, ban đêm, Lăng Phong càng thêm cẩn thận thận trọng, càng lưu tâm hơn đối với những chiếc xe đi ra, đi vào. Theo thói quen nghề nghiệp trong mấy năm qua đã nói cho hắn biết, không thể bỏ qua bất kỳ chi tiết tưởng chừng như vô dụng nào!
Quả nhiên, hơn sáu giờ tối một chút, rốt cục Lăng Phong cũng đã phát hiện một chiếc xe rất khả nghi !
Khi Lăng Phong đang canh giữ ở cửa sau, trên quốc lộ từ phía nam xuống phía bắc, cách cổng sau khoảng ba trăm mét, một chiếc xe tải nhìn qua có vẻ rất bình thường, hơn nữa đầy bụi, ép sát vào bức tường vây quanh nhà xưởng!
Chiếc xe này đã dừng ở đây ít nhất là một giờ. Tất nhiên Lăng Phong không thể không phá lệ lưu tâm đến nó! Hơn nữa chiếc xe này từ lúc dừng lại đến bây giờ đã lâu như vậy, cũng không thấy có người nào xuống xe! Đây là điểm khả nghi lớn nhất!
Để không đả thảo kinh xà, Lăng Phong thông qua bộ đàm, tới thẳng phòng bảo vệ ở cửa chính, nơi Tống Thiên đang trực, thông báo với anh ta một chút, nói cho anh ta biết, đêm nay có thể sẽ có tình huống gì phát sinh, để anh ta cần phải cẩn thận không thể lơ là, nhất định phải tập trung toàn bộ tinh thần!
Cái nhà xưởng này, tuy là một nhà xưởng chế biến với quy mô không lớn lắm, nhưng dù thế nào, đây cũng là nơi gia công hải sản. Những hải sản này, đều là loại đắt tiền. Chỉ cần tùy tùy tiện tiện trộm đi mấy hòm hải sản thành phẩm loại tốt đã được gia công, thì giá trị cũng rất lớn. Ít nhất sẽ không ít hơn tổng tiền lương trong một năm của Lăng Phong và Tống Thiên. Bởi vậy xưởng trưởng Lý rất coi trọng công tác bảo vệ, nên dù nhà xưởng không lớn lắm nhưng khắp nơi đều có đặt camera. Nhất là khu vực tường vây quanh. Ở mỗi một chỗ rẽ đều có camera, vòng vòng xung quanh nhà xưởng, gần như chỉ cần là từ ngoài tiến vào trong nhà xưởng, đều không thoát khỏi camera.
Những bố trí này, để đối phó với trộm bình thường, thì hoàn toàn thoải mái! Trừ phi là gặp phải người trong nhà, đã quen thuộc với vị trí của tất cả camera bên trong, nếu không tiến vào trong nhà xưởng mà không bị ghi hình, quả thực chính là không có khả năng!
Ngay cả Lăng Phong đến đây cũng đã được một thời gian, nhưng cũng không hẳn đã thuộc hết những vị trị camera đặt ở bên trong nhà xưởng!
Lăng Phong ngồi ở trong phòng bảo vệ nhìn chằm chằm, chăm chú vào các vị trí camera được thể hiện trên máy tính. Hắn không muốn bỏ qua bất kỳ dấu vết nào!
- Ngô Lượng? Khuya như vậy bọn họ còn tới làm gì?
Lăng Phong vừa mới đốt một điếu thuốc lá, đột nhiên thấy Ngô Lượng cùng Tiền Hưng đang tiến tới vị trí camera ở trước cổng chính.
Lăng Phong sẽ không cho rằng, đội trưởng và đội phó tương lai này đến để công tác tuần tra. Bọn họ có thể nói là có tiếng lười nhác. Cho dù đến phiên bọn họ trực, bọn họ cũng đều ngủ trong phòng trực ban! Hôm nay cũng không phải phiên bọn họ trực. Nếu là bình thường, bọn họ đã sớm tìm một chỗ tắm rửa gọi tiểu thư, hoặc là chơi bài mạt chược, chà xát đến mòn tay!
- Có vấn đề!
Theo bản năng, Lăng Phong nói thành tiếng. Hắn vội vàng điều chỉnh vị trí của camera, hướng về phía chỗ bức tường vây quanh nơi chiếc xe tải khả nghi đang đậu.
Trên máy tính hiện lên, khiến Lăng Phong thấy, Ngô Lượng và Tiền Hưng chỉ vào văn phòng Tống Thiên một chút, liền đi ra, đi về phía văn phòng nhân viên bảo vệ trị an.
Văn phòng an ninh cách kho hàng hóa trong nhà xưởng chỉ có vài bước!
- Chẳng lẽ bọn họ muốn tự trộm sao?
Lăng Phong có chút khó có thể tin được lẩm bẩm. Nhưng trong nháy mắt, hắn liền loại trừ suy đoán này. Nếu bọn họ thật sự muốn tự trộm, hoàn toàn không cần phải... nghênh ngang đi vào phân xưởng như vậy. Nếu làm vậy, mặc kệ bọn họ có thuận lợi cầm thứ đó ra ngoài hay không, kết cục đều sẽ bị phát hiện!
Ngay khi Lăng Phong đang ngây người suy nghĩ, trong bộ đàm truyền đến giọng nói của Tống Thiên.
- Lăng Phong, Ngô Lượng có chút không thích hợp!
- Sao anh lại nói vậy?
Lăng Phong vội vàng cầm lấy bộ đàm.
- Anh ta nói anh ta đến tìm đồ, nói ban ngày anh ta để quên điện thoại di động ở trong nhà xưởng!
- Điện thoại di động?
Lăng Phong nghi ngờ nói. Đây là một lý do sứt sẹo hơn nữa vô cùng cũ. Di động dừng ở trong nhà máy? Năm giờ đã hết ca, rời khỏi đây. Chẳng lẽ tới hơn sáu giờ tối, Ngô Lượng mới phát hiện di động bị mất hay sao? Hiển nhiên điều này có chút không hợp lý.
- Nhìn anh ta, tôi cảm giác có chút không bình thường! Chú ý cái xe tải khả nghi kia! Có thể bọn họ dùng mánh khóe dương đông kích tây. Chúng ta ngàn vạn lần không thể mắc mưu bọn họ!
Lăng Phong kinh nghiệm phong phú lập tức nghĩ tới khả năng này.
- Được, tôi biết rồi. Yên tâm đi! Cho dù là một con chuột, cũng đừng mong có thể lén lút chạy vào!
Tống Thiên vỗ ngực cam đoan.
Không tới vài phút sau, Ngô Lượng và Tiền Hưng vừa đi vào đã quay trở lại. Ngô Lượng đùng đùng nổi giận đi vào phòng bảo vệ của Tống Thiên chất vấn.
- Tống Thiên, có người nào vào trong văn phòng tôi không?
- Không có! Xảy ra chuyện gì vậy?
Tống Thiên sửng sốt, kinh ngạc nói.