Chủ nhà của tôi là mỹ nữ
Tác giả: Ngọa Nam Trai
Chương 23: Bắt kẻ trộm phải bắt kẻ cầm đầu
Người dịch: co_duoi_ga
Biên tập: metruye
Sưu tầm:
- Được rồi, đừng nói nữa. Đây mới là anh em chân chính. Chỉ cần hôm nay chúng ta còn có thể ra ngoài, lão Dương tôi mời hai người uống rượu!
Dương Hùng một tay chống lưng, một tay vỗ vai Tống Thiên nói.
- Tốt lắm, vì bữa rượu này của anh Dương, tôi cũng phải liều mạng!
Lăng Phong nhếch môi, nhìn hai người nói.
- Con mẹ nó, làm gì giống như sinh ly tử biệt vậy! Các anh em, đánh cho tao. Đánh chết ba tên khốn kiếp này cho tao!
Hùng trọc rống lớn một tiếng.
- Bắt kẻ trộm phải bắt kẻ cầm đầu trước. Tên Hùng trọc giao cho tôi đi!
Lăng Phong xung phong đi trước vọt qua.
Hai tên côn đồ phía trước mặt bị Lăng Phong một quyền phóng tới, văng tới gần tên Hùng trọc. Hùng trọc vội vàng lui lại phía sau mấy bước, đồng thời tránh được một quyền của Lăng Phong. Gã lại ra lệnh một đám tên côn đồ tiếp đón Lăng Phong! Gã biết đấu một mình, gã không phải đối thủ của tên Lăng Phong này. Chỉ có dựa vào quần ẩu, mới có thể báo được mối thù bị Lăng Phong sỉ nhục lần trước!
Bảy tám tên côn đồ tay cầm ống tuýp, vây quanh Lăng Phong!
Lăng Phong đứng ở giữa đám người, hai mắt nhìn chăm chú vào đám côn đồ đang vây quanh mình!
Một tên côn đồ trong đó ra tay trước. Y giơ ống tuýp trong tay định đập xuống đầu Lăng Phong! Lăng Phong không lùi mà tiến tới. Chân trái sải rộng, tiến lên trước một bước, khéo léo dùng bả vai đỡ lấy cổ tay đang cầm ống tuýp của tên côn đồ, lại đánh một quyền vào dưới nách tên côn đồ này!
Sắc mặt bạch bệch! Tên côn đồ trực tiếp xụi lơ trên mặt đất!
Bên Lăng Phong không có gì phải lo lắng, không có một tên côn đồ nào có thể bị thương Lăng Phong. Ngược lại, phàm những tên nào có ý đồ muốn đả thương Lăng Phong, kết quả đều bị Lăng Phong đánh thành co quắp nằm một đống trên mặt đất!
Thật ra bên Dương Hùng cùng Tống Thiên lại có phần chống đỡ không nổi!
Vốn theo như thực lực của Dương Hùng, chống lại năm sáu bảy tám tên côn đồ, tuyệt đối là chuyện nhỏ. Nhưng hiện tại anh ta bị tra tấn thành trọng thương. Chỉ chống lại hai tên côn đồ, đã có vẻ lực bất tòng tâm! Anh ta bị hai tên côn đồ áp chế không ngừng lui về phía sau!
Bên kia, Tống Thiên sắc mặt dữ tợn, ra sức vung gậy bóng chày trong tay, nhìn anh ta có vẻ nhiệt tình, điên cuồng, thật sự không mấy tên côn đồ dám tiến lên!
Sau khi thấy Dương Hùng bị áp chế, Tống Thiên xông tới gần, dựa vào lưng Dương Hùng, dùng bóng chày gạt một ống tuýp nằm trên mặt đất tới dưới chân Dương Hùng, trong miệng hô lớn.
- Hùng ca, có giỏi thì tới đây, đừng có đừng đó mà khoe khoang. Hiện tại, với tên khốn như ngươi, không ngờ dám khi dễ người khác!
- Cậu nói nhiều quá. Mẹ nó, phía sau lưng bị chúng đánh nhiều quá. Hiện tại đằng này cứ giao cho tôi!
Dương Hùng có chút không phục nói.
Lăng Phong cũng chú ý tới thấy hai người Dương Hùng cùng Tống Thiên căn bản không có khả năng chống đỡ được bao lâu. Hắn nhất định phải tốc chiến tốc thắng, để giảm bớt áp lực cho hai người bọn họ!
Nghĩ vậy, sắc mặt Lăng Phong căng thẳng, tiến lên trước một bước. Dùng đầu vai mạnh mẽ đánh về phía trước, trực tiếp đập vào mặt một tên côn đồ đang ngăn cản phía trước, khiến y hộc ra một ngụm máu tươi, bay ra ngoài!
Sau vài lần xuống, phàm là những tên côn đồ đã giao thủ với Lăng Phong, đều bị Lăng Phong đánh ngã, vô cùng thê thảm nằm trên mặt đất. Trong lúc nhất thời, không có tên côn đồ nào dám làm chim đầu đàn, xông lên! Có kẻ nhát gan, thậm chí trực tiếp chạy tới khi dễ hai người vốn lực bất tòng tâm là Dương Hùng cùng Tống Thiên!
- Để tao tới!
Hùng trọc rống lớn một tiếng.
Đám côn đồ đang vây quanh Lăng Phong vội vàng tránh đường. Hùng trọc cầm một thanh đao lớn trong tay. Lưỡi đao sáng loáng, thực sự khiến người ta hoảng sợ! Sắc mặt gã dữ tợn, bổ thẳng xuống đầu Lăng Phong!
Lăng Phong không dám sơ ý, đánh một chiêu linh yến vẫy đuôi, tránh được một đao của tên Hùng trọc!
Một đao của Hùng trọc chém khoảng không, trực tiếp tạo thành một vết chém sâu trên mặt đất! Không đợi Lăng Phong đứng vững, Hùng trọc rống lớn một tiếng, lại bắt đầu vung đao quay lại, tiếp tục chém về phía Lăng Phong!
Lăng Phong nhẹ nhàng nhảy một, trực tiếp vọt lên, đá một cước. Mũi chân đá trúng vào trán Hùng trọc!
Hùng trọc bị Lăng Phong đá trung một cái, thiếu chút nữa thì không đứng vững, loạng choạng lùi lại phía sau mấy bước!
Hùng trọc tức giận, tròng mắt gần như lòi cả ra ngoài, sắc mặt dữ tợn, cố gáng đứng vững thân hình, lại vung đao lên, chém tiếp về phía đầu Lăng Phong!
Lăng Phong chợt nghiêng người tránh né, thuận thế bổ một quyền vào cổ hắn!
Thân thể to lớn của Hùng trọc không ngờ ngã xuống đất!
Lăng Phong dẫm một chân trên người gã, hét lớn với đám côn đồ còn lại.
- Tất cả dừng lại!
Thấy lão đại của mình cũng bị người ta đánh ngã, mấy tên côn đồ này đều sợ tới mức dừng tay lại!
Hai người Dương Hùng Tống Thiên vẫn bị chèn ép, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nghỉ ngơi một lát!
- Hùng trọc, hiện tại có phục hay không?
Lăng Phong nhìn Hùng trọc dưới chân hỏi.
- Mày muốn thế nào?
Hùng trọc không phục nói.
- Thế nào? Nhớ rõ lần trước tao đã nói với mày thế nào không? Không ngờ mày lại quên nhanh như vậy. Có phải lần trước tao giáo huấn cho mày chưa đủ, cho nên mày không nhớ được phải không?
Lăng Phong cúi người xuống, nhặt thanh đao Hùng trọc đã đánh rơi trên mặt đất lên.
- Đại ca, tôi biết sai rồi, xin anh tha cho tôi đi!
Lăng Phong vốn còn tưởng rằng tên Hùng trọc là tên côn đồ có khí phách. Hiện tại xem ra, hắn cũng chỉ là một kẻ nhu nhược. một giây trước còn con mẹ nó kiên cường giống như người đàn ông sắt, gõ vào kêu boong boong. Một giây sau, lại không còn chút khí phách nào, thật giống một kẻ bất lực.
- Không được. Chính vì lần trước tao quá mềm lòng, cho nên mày không nhớ kỹ được. Lần này bất kể thế nào, cũng phải giáo huấn mày một chút. Bằng không tao thật có lỗi với hai ông anh đã bị mày đả thương!
Lăng Phong nhíu mày nói.
- Đại ca, là tôi không tốt, là tôi đáng chết! Như vậy đi, tôi sẽ bồi thường tiền. Tôi sẽ bồi thường tiền thuốc men, phí tổn thất tinh thần cho Anh Dương!
Hùng trọc vội vàng cầu xin tha thứ. Giữ lại núi xanh lo gì không có củi đốt. Tuy rằng nguyên tắc sống của hắn chính là, tiền có thể kiếm lại được, nhưng cái mạng nhỏ, hoặc là bất kỳ bộ phận nào trên người, nếu chẳng may mất đi rồi, muốn tìm trở về, chính là không có khả năng!
- Tiền bồi thường, thì nhất định phải có! Mày nhìn xem anh Tống cùng anh Dương đều bị chúng mày đánh thành như vậy, nhất định phải bồi thường chút tiền! Tuy nhiên tao sợ là bồi thường chút tiền, cũng chưa đủ đâu!
Lăng Phong rất có xảo trá nói.
- Vậy đại ca muốn làm sao bây giờ? Đại ca cứ ra giá đi!
- Như vậy đi, Hùng trọc, mày cũng là một hảo háo lặn lộn đã lâu. Tao tin rằng mày vẫn một người đàn ông, nói chuyện chắc như đinh đóng cột. Vẫn câu nói kia, đừng đi tìm phiền toái! Còn tiền bồi thường sao? Để cho mày có một bài học đích đáng, vậy nhất định tiền bồi thường phải lớn đến mức khiến mày phải đau lòng!
Lăng Phong suy nghĩ một chút nói.
Hùng trọc đã chuẩn bị tốt tinh thần phải chảy nhiều máu. Chỉ cần hôm nay gã không bị hắn gϊếŧ hoặc là phế bỏ phần nào đó của mình, vậy tất cả đều dễ làm. Tiền tiêu ra ngoài, kiếm lại, không phải chỉ là vấn đề thời gian sao? Chỉ cần còn câu lạc bộ Mộng Ảo Thủy, một này cũng kiếm được đấu vàng rồi!
- Được, đại ca, đại ca ra giá đi!
- Chỉ một giá thôi. Một trăm nghìn!
Khi Lăng Phong nói ra con số này, ngay cả hai người Dương Hùng Tống Thiên đứng ở bên cạnh đều thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống đất. Lần đầu tiên, bọn họ gặp qua một người xảo trá như vậy.
- Một trăm nghìn!!!!
Dù Hùng trọc đã chuẩn bị tốt tinh phần sẽ bị chảy nhiều máu, cũng thật sự không ngờ được máu lại chảy nhiều tới vậy.
- Có ý kiến sao?
Sắc mặt Lăng Phong đột nhiên trở nên lạnh lùng.
- Không có, không có!
Hùng trọc nuốt nước bọt, cõi lòng tan nát nhịn đau nói.
- Không có thì nhanh chóng chuẩn bị đi. Đừng có giở trò với tao!
Lăng Phong giơ giơ thanh đao trong tay lên, cảnh cáo nói.
- Không giở trò, không giở trò!
Hùng trọc vội vàng nói.
Hùng trọc lệnh cho một tiểu đệ đến câu lạc bộ Mộng Ảo Thủy lấy tiền. Lăng Phong thật đúng là không ngờ được, Trung tâm giải trí này có thể có nhiều tiền mặt như vậy, quả thật là nơi một ngày kiếm được đấu vàng mà!