- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Chú Nai Chạy Loạn
- Chương 3
Chú Nai Chạy Loạn
Chương 3
Tác giả: Tứ Vị
Edit: Ly_xciv
Lục Lạc Cẩm đem áo sơmi cởi ra, mới phát hiện tay trái của mình bị che kín bởi vô số vết bầm.
Không biết hôm nay Hoắc Chính Nam gặp chuyện gì không vui, vừa vào đến nhà đã nỗi điên, vô duyên vô cớ lại động tay động chân với cậu. Hơn nữa gã xuống tay cũng không hề nhẹ, chỉ một chút liền đem cậu đẩy ngã ở trên mặt đất, ngay lập tức toàn bộ cánh tay Lục Lạc Cẩm đều đau đến không chịu được.
Thể chất cậu vốn dĩ đã kém, lại sợ đau, so với người bình thường càng dễ bị lưu lại vết thương, khôi phục cũng rất chậm.
Mà lời nói của Hoắc Chính Nam giống như trẻ em xì hơi, lúc trước một miệng thề thốt về sau sẽ không bao giờ đánh cậu, hôm nay giống như bị động kinh, đối với Lục Lạc Cẩm lại động thủ tay chân.
Lục Lạc Cẩm bị đánh thành sợ, sẽ không ở ngốc một chỗ để cho hắn đánh nữa, thừa lúc Hoắc Chính Nam không chú ý, cậu liền lập tức mở cửa chạy ra khỏi nhà.
Có lẽ bởi vì bên ngoài trời còn đang mưa to, Hoắc Chính Nam cũng không có đuổi theo cậu, mà gã chỉ ở phía sau hét lớn "Có gan cả đời này cậu cũng đừng trở về".
Kỳ thật Lục Lạc Cẩm không còn nơi nào khác để đi, nếu hôm nay không phải ngoài ý muốn gặp được Hoắc Ngôn Hình, cậu sợ bản thân vẫn sẽ đứng ngốc ở nhà ga.
Lục Lạc Cẩm cởi bỏ quần áo đi vào phòng tắm, được dòng nước ấm áp bao lấy toàn thân, rốt cuộc cậu mới có cảm giác được sống lại. Giờ phút này, mặc kệ Hoắc Chính Nam biết được sẽ phát điên, cậu chỉ cảm thấy, có thể cảm nhận được ấm áp là tốt rồi, được tắm nước ấm càng tốt hơn.
Vừa rồi không thấy được vết bầm trên cánh tay có bao nhiêu dọa người, cũng không cảm thấy đau, hiện tại thấy được, mỗi một động tác đều làm cậu đau đến muốn khóc.
Lại nhìn đến chiếc lắc mới của Hoắc Chính Nam mua cho cậu lúc trước, gã nói vật này rất quý, kêu cậu ngoan ngoãn chút, hắn sẽ mua cho cậu nhiều vòng vàng đá quý đẹp hơn tốt hơn nữa. Mà thứ cậu cần đâu phải là những thứ xa hoa vô tri như vậy, giữ lại cũng không có tác dụng gì, sau đó cậu liền tiện tay tháo xuống bỏ ở bồn rửa tay.
Nhưng Lục Lạc Cẩm cũng nhớ rõ đây là nhà người lạ, không dám quá tùy ý, cậu vội vàng dùng nước ấm tẩy rửa sơ qua thân thể, cảm thấy độ ấm cơ thể đã dần khôi phục, liền đi ra ngoài.
Lục Lạc Cẩm đi đến gian ngoài, thấy quần áo cùng khăn tắm đều được đặt cẩn thận ở một góc, thậm chí máy sấy cũng đều chuẩn bị cho cậu.
Cậu lấy khăn tắm xoa xoa thân thể, thời điểm vô ý đυ.ng đến tay trái, liền cảm thấy từng trận đau nhức.
Có lẽ được ngăm trong nước ấm, làn da vốn dĩ trắng nõn lại bị che khuất bởi mấy vết bầm tím nhìn qua vô cùng dữ tợn.
Kỳ thật chỗ miệng vết thương trên cổ tay cậu lành lại không được bao lâu, chỉ vừa mới kết vảy, hiện tại bị dính nước có chút đau, nhưng so với mấy lần bị đánh lúc trước thì bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi. *thương bé Cẩm*
Bởi vì lần trước Lục Lạc Cẩm vận khí tương đối tốt, lúc Hoắc Chính Nam cầm gạt tàn thuốc trong tay trực tiếp muốn ném vào đầu cậu, Lục Lạc Cẩm may mắn kịp thời dùng tay chắn được, cái gạt tàn thuốc rốt cuộc lại đập trúng chiếc vòng ngọc bích, vòng ngọc đương nhiên vỡ thành từng mãnh, trừ bỏ trên tay cậu có nhiều vết cắt do bị mảnh vỡ cứa vào, còn lại đều không sao cả, đầu không bị đập đến ngốc là tốt rồi.
Người ta thường nói ngọc là vật dùng để che chắn tai họa, thời điểm Hoắc Chính Nam đưa cho cậu cái vòng ngọc bích này, gã nói cái gì cũng thật dễ nghe, nào là sợ cậu xảy ra chuyện, muốn chiếc vòng này thay gã bảo vệ cho cậu. Một hai ép buộc cậu lúc nào cũng phải mang theo nó.
Làm sao có thể ngờ tới, vòng ngọc là do Hoắc Chính Nam đưa, cuối cùng tai hoạ cũng là do gã ban cho cậu.
May mắn lúc ấy gạt tàn thuốc chỉ là làm vỡ vòng ngọc, nếu là đập trúng đầu Lục Lạc Cẩm, nhất định sẽ bị vỡ đầu chảy máu nhiều nhất thì xảy ra án mạng, ai biết đâu được.
•Duy nhất tại truyenhdt.com•
Người làm chuẩn bị quần áo cho cậu có chút lớn, Lục Lạc Cẩm mặc vào, quần áo lỏng lẻo nhìn vừa buồn cười vừa đánh yêu. Bởi vì ống quần quá dài, cậu phải xắn lên tận ba lớp, lại nhìn đến ống tay áo, nghĩ một hồi đều không ra biện pháp đành phải mặc kệ, cậu thử phẩy phẩy hai cái tay nhìn vô cùng đáng yêu giống như trẻ em mặc đồ người lớn.
Lục Lạc Cẩm sau khi sấy tóc xong, dùng tay phải như có như không che đi vết bầm trên cánh tay trái sau đó ra khỏi phòng tắm.
Hoắc Ngôn Hình ngồi ở phòng khách, Lục Lạc Cẩm chậm rãi đi đến chỗ hắn, bước đi thậm chí còn có chút do dự, thật sự rất giống với tiểu động vật nhỏ gầy, không dám tùy tiện xâm phạm vào lãnh địa của dã thú.
Lục Lạc Cẩm cảm giác bản thân vốn không nên đặt chân vào nơi đây, cho nên mới cẩn thận từng bước một.
Hoắc Ngôn Hình vừa lúc thấy cậu ra tới, giơ tay kêu người hầu bưng lên tách trà gừng.
Hoắc Ngôn Hình đắc ý cảm thấy bản thân như vậy rất biết săn sóc người khác, nói với Lục Lạc Cẩm: "Uống trà gừng sẽ không sinh hàn, đừng để bị cảm lạnh."
Tất nhiên Lục Lạc Cẩm sẽ không thích hương vị của trà gừng nhưng đây là ý tốt của chủ nhà, cậu đương nhiên không thể từ chối.
Lục Lạc Cẩm nói một tiếng cảm ơn, cầm lấy tách trà gừng, chỉ thổi vài cái, liền một hơi đem trà gừng uống sạch.
Hoắc Ngôn Hình lơ đãng nhìn đến cánh tay của Lục Lạc Cẩm, từng mảng xanh tím xuất hiện trên cánh tay trắng nõn mảnh khảnh nhìn có vẻ vô cùng đáng thương, như vậy mà cậu còn nói không cẩn thận đυ.ng vào tủ? Ai tin? Hoắc Ngôn Hình dĩ nhiên là không tin, hắn ở trong lòng ngầm chửi Hoắc Chính Nam một trăm lần, thằng nhãi ranh có phúc mà không biết hưởng, một tiểu mỹ nhân dịu ngoan như vậy mà lại nở ra tay cho được, sợ là không ai có thể chịu được tính nết của gã.
Hoắc Ngôn Hình không hỏi lại chuyện cánh tay bị thương của cậu nữa, hắn nhìn bộ dáng Lục Lạc Cẩm rũ mắt, hỏi: "Có muốn tôi gọi điện kêu Chính Nam tới đón cậu không?"
Tuy rằng trước lúc cậu vào tắm rửa hắn có nói như vậy, nhưng thực tế hắn cũng không gọi. Hắn không thể nào vội vã gọi Hoắc Chính Nam tới giờ này làm cái gì, tiểu mỹ nhân như nai con nhìn vừa xinh vừa dễ thương như vậy, hắn còn muốn giữ người ta lại nhìn cho đã. *Dê già Hoắc Ngôn Hình*
Chỉ là Lục Lạc Cẩm đối với vấn đề Hoắc Ngôn Hình hỏi cậu, cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Gặp tình huống càng khó khăn, cậu càng không thể nói dối. Trong lòng nghĩ cái gì sẽ lập tức nói ra cái đó, một khi gặp vấn đề trong lòng không mong muốn, cậu không thể trả lời chỉ có thể trầm mặc.
Hiện tại Lục Lạc Cẩm trầm mặc.
Nếu Hoắc Ngôn Hình gọi điện thoại cho Hoắc Chính Nam, thì cậu cũng chỉ có thể nghe lời. Nhưng Hoắc Ngôn Hình không có gọi cho Hoắc Chính Nam. Lục Lạc Cẩm đương nhiên không hy vọng nhìn thấy gã, nếu không cậu chạy ra khỏi nhà làm cái gì.
Chỉ là cậu không thể nói ra những lời này với Hoắc Ngôn Hình, không chỉ bởi vì đây là chú của Hoắc Chính Nam, mà cậu cảm thấy Hoắc Ngôn Hình uy nghiêm ngồi ở đó, chính là không dám nói chuyện.
Nhưng trên thực tế, không cần Hoắc Ngôn Hình gọi điện thoại thông báo, gã đã tự mình chạy tới.
Trong suy nghĩ của Hoắc Chính Nam, Lục Lạc Cẩm giống như một con chó nhỏ bị lưu lạc, trừ bỏ ở bên cạnh gã, cậu sẽ không còn bất cứ nơi nào khác để đi. Lúc bình thường cậu sẽ dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng tùy lúc cũng sẽ bướng bĩnh cãi lại gã.
Giống như lúc này đây, làm loạn đòi bỏ nhà đi.
Hoắc Chính Nam khinh thường mà nghĩ, rời nhà trốn đi thì có làm sao, Lục Lạc Cẩm không có nơi nào khác để đi, trên người cũng không có một xu, cuối cùng cũng sẽ lăn về bên cạnh gã thôi.
Cho nên khi gã nhận được tin tức nói Lục Lạc Cẩm bị Hoắc Ngôn Hình mang đi, gã nhất thời luống cuống.
Dĩ nhiên Hoắc Chính Nam sẽ không dám đoạt người của chú út gã nhưng không biểu thị chú út sẽ không đoạt người của gã.
Hoắc Ngôn Hình mang theo Lục Lạc Cẩm đi nhà chính Hoắc gia, đó rõ ràng là người của gã, nhưng Hoắc Ngôn Hình lại đem người đi rồi, làm sao gã biết Hoắc Ngôn Hình muốn làm cái gì. Gã chỉ nghĩ giờ phút này nên chạy qua đó thật nhanh, nếu không đợi đến lúc mọi việc không thể cứu vãn, sợ là người cũng không quay về bên cạnh gã nữa.
Bên này Hoắc Ngôn Hình vừa nói dứt câu còn chưa nghe được Lục Lạc Cẩm trả lời, thì có người hầu lại đây nói: "Ông chủ, thiếu gia tới." *Nghe cứ như cha con dành dật người iu dzay á kí©h thí©ɧ vãi*
Hoắc Ngôn Hình trầm mặc một chút sau đó nói: "Cho nó vào đi."
Hoắc Chính Nam đi vào, người còn chưa thấy mặt đã nghe giọng gã truyền tới: "Chú út, nhờ có chú giúp con bắt được con thỏ nhỏ này. Con nói cho chú biết, tính tình kém thì thôi đi, con mới nói với em ấy có vài câu, liền đòi bỏ nhà đi, còn bắt con chạy đông chạy tay đi tìm em ấy. Vẫn là chú út lợi hại nhất, chỉ một chút đã bắt được người, con cảm ơn chú nhiều lắm"
Không đợi Hoắc Ngôn Hình nói câu nào, gã cứ đứng nói luyên thuyên một hồi như vậy, ý tứ của gã không cần nói thẳng ra cũng biết, người này là của gã, Hoắc Ngôn Hình khỏi phải mất công đòi người làm gì.
Lục Lạc Cẩm lại nghe không hiểu lời này của gã là có ý gì, nhưng Hoắc Ngôn Hình đương nhiên hiểu rõ, hắn không nói chuyện, khóe miệng giương lên, chỉ là ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng lại lạnh đi một chút.
Hoắc Chính Nam đi đến bên người Lục Lạc Cẩm, nhìn bộ quần áo cậu đang mặc rõ ràng không phải là quần áo trước khi ra cửa, cùng với mái tóc vừa mới sấy qua. Gã đã muốn nổi điên nhưng lại nhìn đến ly trà gừng đặt trên bàn mới nhớ tới, lúc Lục Lạc Cẩm chạy ra khỏi nhà trời còn đang mưa rất to, nhất định cả người đều ướt đẫm, mới ở chỗ này thay quần áo.
Hoắc Chính Nam ngồi xuống bên cạnh Lục Lạc Cẩm, thấy được vết xanh tím chằn chịt trên tay cậu.
Hắn cũng không kiêng dè Hoắc Ngôn Hình, trực tiếp cầm ống thay áo Lục Lạc Cẩm kéo lên, lần này hai người đàn ông đều nhìn thấy vết thương cậu rất rõ ràng.
Nếu nói Hoắc Chính Nam bạo hành Lục Lạc Cẩm, Hoắc Ngôn Hình dĩ nhiên là tin.
Hoắc Chính Nam bày ra bộ dáng làm như rất lo lắng cho cậu, nhìn cánh tay Lục Lạc Cẩm nói: "Bị thương nghiêm trọng như vậy sao lại không nói với anh?!"
Lúc trước khi Lục Lạc Cẩm đến đây, lần đầu tiên hắn nhìn thấy cậu nói chuyện với Hoắc Chính Nam liền biết cậu là kiểu người nhát gan hướng nội. Sau khi qua miệng Hoắc Chính Nam, cậu lại giống như tình nhân nhỏ không hiểu chuyện, sẽ thường xuyên kiếm chuyện với gã. Hoắc Ngôn Hình là chú của gã làm sao lại không hiểu gã.
Cậu rút tay về, ngồi cách Hoắc Chính Nam một chút nói: "Đừng chạm vào tôi."
Hoắc Chính Nam nóng nảy, gã chỉ muốn nhanh chóng đem người rời khỏi Hoắc Ngôn Hình: "Sao lại không cho anh chạm vào? Không phải chỉ đẩy em một cái thôi sao, làm sao anh biết được em dễ bị thương như vậy? Cho anh nhìn xem còn nơi nào bị thương không, có đau hay không?" *Thằng này nó được cái láo mà nó còn nói nhiều*
Gã nhìn mấy vết bầm trên tay Lục Lạc Cẩm, xem xong tay trái lại sang tay phải, nhưng tay phải thật ra không có bị thương, nhưng chiếc vòng gã đưa cho cậu lại không thấy đâu nữa, hắn hỏi: "Vòng tay anh đưa cho em đâu?"
Lục Lạc Cẩm không chút do dự trả lời: "Tôi ném rồi."
"Vòng tay đó quý như vậy, mua cho em mà em nói muốn ném liền ném?" Hoắc Chính Nam cầm lấy tay cậu, nhìn qua nhìn lại mới xác định thật sự không có, "Em ném thật?"
"Tôi nói tôi ném rồi."
Hoắc Chính Nam trong lòng một bụng hỏa khí, đôi mắt nhìn Lục Lạc Cẩm như muốn ăn tươi nuốt sống nhưng lại giả vờ mềm mỏng nói với cậu: "Được rồi được rồi, ném thì ném, em không thích thì thôi, mấy hôm nữa anh lại mua cho em cái mới. Ngoan, nghe lời, đừng giận anh nữa, cùng anh về nhà đi."
Hoắc Chính Nam đứng lên, sau đó dùng lực không nhẹ kéo Lục Lạc Cẩm từ sô pha, nói với Hoắc Ngôn Hình: "Chú út, vậy tụi con đi về trước được không."
Hoắc Chính Nam vội vàng nắm tay kéo Lục Lạc Cẩm ra ngoài.
Nhưng mới vừa đi được hai bước, đã nghe thấy thanh âm trầm thấp của Hoắc Ngôn Hình từ phía sau truyền đến, hắn nói: "Đứng lại."
Chỉ hai chữ thôi, đối với Hoắc Chính Nam lại giống như một câu chú ngữ, gã đổ mồ hôi đứng ở tại chỗ, vô ý thức nhéo lòng bàn tay Lục Lạc Cẩm, đem Lục Lạc Cẩm giấu ở phía sau, xoay người, miễn cưỡng nói: "Làm sao vậy chú út?"
Hoắc Ngôn Hình vẫn ngồi ở chỗ đó, tư thế vẫn không thay đổi, không đứng đắn giương mắt nhìn gã, mới chậm rãi nói: "Dạy bao nhiêu lần mà tính nết vẫn như vậy? Chú xem con sớm hay muộn cũng có lúc bị tính tình này hại chết." *phán như đúng rồi dzay chú út*
"Con biết rồi, thưa chú út."
Hoắc Chính Nam tạm thời thở phào nhẹ nhõm, còn cảm thấy may mắn Hoắc Ngôn Hình không nói ra yêu cầu khác. Nhưng Hoắc Chính Nam cũng không dám hoàn toàn yên tâm, túm chặt Lục Lạc Cẩm nhanh chóng rời đi.
- --------------
Tiểu kịch trường nho nhỏ do editor tự nghĩ ra:
Hoắc Ngôn Hình: "Vợ chồng cãi vã đánh qua đánh lại là chuyện bình thường, có gì từ từ về nhà đóng cửa nói chuyện đi"
Lục Lạc Cẩm: "Tôi... Tôi không phải vợ của Hoắc Chính Nam. Tôi cũng không yêu hắn😤"
Hoắc Ngôn Hình cười vuốt hàm râu dê: "Vậy...em yêu chú đi, chú không đánh em, chú cũng không mắng em. Chú hứa sẽ thương em suốt đời... muốn cùng em sinh bánh bao nhỏ"
Lục Lạc Cẩm mắc cỡ biến thành con nai chạy sâu vô rừng từ đó hai người không còn gặp nhau nữa. SE.
- ------------------
Tác giả có lời muốn nói *cũng là lời cầu xin của editor*
Tiếp tục lăn qua lăn lại cầu mọi người cmt cộng bắn sao chíu chíu.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Chú Nai Chạy Loạn
- Chương 3