Tác giả: Tứ VịEdit: LyxcivLục Lạc Cẩm chạy ra khỏi nhà ngay thời điểm trời đang mưa lớn nhất.
Cũng không mang theo dù, rất nhanh cậu đã bị mưa dội ướt đến không ra hình dạng.
Cậu cũng không kịp mang theo di động, trên người lại không có một đồng bạc nào, buồn cười nhất chính là cậu thậm chí còn đang mang một đôi dép bông. Đọc t𝑟𝓊yệ𝗇 ch𝓊ẩ𝗇 khô𝗇g q𝓊ả𝗇g cáo ++ TR𝓊MTR𝐔𝐘 𝓮N﹒v𝗇 ++
Ở một nơi hiu quạnh, thời tiết lại vô cùng tệ, cậu chỉ mặc đơn bạc một chiếc áo sơmi, kéo theo thân hình ướt dầm dề cùng dép bông ẩm ướt trầm trọng, lạnh đến cả người phát run.
Cậu không biết mình ở đây bao lâu, bởi vì cậu không có nơi khác để đi, chỉ biết đi lang thang về phía trước mà không có mục tiêu. Mưa lớn làm cậu không mở nổi mắt, thời điểm hô hấp, nước mưa đều bị hít vào trong lỗ mũi.
Cậu đứng ở trạm xe buýt tránh mưa, ngay cả muốn ngồi xe buýt rời khỏi nơi này, nhưng cũng không đào ra được hai đồng tiền lẻ.
Lục Lạc Cẩm chỉ biết ngơ ngác đứng chỗ đó, nhìn dòng xe qua lại đến xuất thần, nội tâm lại trầm mặc yên tĩnh.
Đột nhiên có người hướng đến cậu nói chuyện: “Tiểu bằng hữu, tại sao lại có một mình cậu ở chỗ này, ba mẹ cậu đâu?”
Cậu giương mắt lên nhìn đến hai tên lưu manh không có ý tốt này, hai gã ta còn đang dùng ánh mắt đáng khinh đánh giá cậu.
Lục Lạc Cẩm tuổi tác vốn dĩ không lớn, nhìn lại giống trẻ vị thành niên chưa trưởng thành, làn da lại trắng nõn như tiểu thiếu gia, cậu từ trước đến nay một mình ở trên phố, tỉ lệ gặp lưu manh không phải là thấp.
Nhưng với dáng vẻ này của cậu, một thân khung xương nhỏ gầy mảnh khảnh, lại nhìn đến hai tên lưu manh cao lớn trước mắt, tuyệt đối không có khả năng phản kháng.
Chính là bởi vì như thế, cho nên cậu ngày thường rất ít khi ra khỏi cửa, mà Hoắc Chính Nam cũng không cho cậu đi. Giờ phút này, Lục Lạc Cẩm vô thức mà lui về phía sau hai bước, lời nói không có chút khí thế: “…… Mấy người cút ngay, đừng tới gần tôi.”
Đối phương lại căn bản không hề đem mấy lời uy hϊếp vô dụng của cậu để trong lòng
Sau khi một trận mưa to qua đi, ven đường lại có rất ít người qua lại, nhà ga cũng chỉ có bọn họ, còn đường lớn cũng chỉ có vài chiếc xe đều là vội vàng đi qua.
Bây giờ, lưu manh dám ở bên đường hãʍ Ꮒϊếp xong gϊếŧ người cũng không phải không có, nhưng nhìn hai tên gia hỏa này bất quá cũng chỉ là côn đồ thích bắt nạt kẻ yếu, Lục Lạc Cẩm biết rõ bản thân đánh không lại, nếu thật sự muốn động thủ, cậu nhất định là bên hoàn toàn có hại.
Ngay lúc Lục Lạc Cẩm không còn đường xoay xở, Hoắc Ngôn Hình xuất hiện. *
Anh hùng tới đây ~~~mỹ nhân đừng sợ:))*Hắn dừng xe ở bên cạnh sau đó đi nhanh qua, đem Lục Lạc Cẩm chắn ở phía sau mình. *
soái quá đi*Đối diện với gương mặt tục tằn của hai tên lưu manh, trên mặt Hoắc Ngôn Hình hiện rõ sự chán ghét cùng khinh thường, hắn không trực tiếp đi lên cho hai gã kia một quyền hoặc một đá, là bởi vì sợ làm dơ tay mình.
Hoắc Ngôn Hình va chạm xã hội đã lâu, nhìn hai tên côn đồ giống như nhìn con chó con mèo, lạnh nhạt ngạo mạn, bễ nghễ* coi khinh. *
chỗ này chém á chứ biết gì đâu**
Bễ nghễ: nhìn người khác bằng nữa con mắt.
Hắn mở miệng phun ra một chữ: “Cút.”
Toàn thân Hoắc Ngôn Hình tràn đầy khí thế áp bách vô cùng mãnh liệt, hắn chỉ cần đứng một chỗ, thêm một cái liếc mắt, là có thể làm cho hai tên lưu manh ở đối diện ý thức được, người này là nhân vậy bọn họ tuyệt đối không thể chọc giận được.
Cái mặt bóng dầu của hai tên lưu manh liền thu lại biểu tình đáng khinh, sau đó bọn họ thật nhanh liền chạy chối chết.
Hoắc Ngôn Hình lúc này mới xoay người, đi xem mỹ nhân vừa bị gặp nạn, tận lực dùng ngữ khí ôn nhu nhất có thể nói với mỹ nhân: “Cậu có sao không?”
Vừa rồi Hoắc Ngôn Hình chỉ để lại một cái bóng lưng che ở phía trước cậu, Lục Lạc Cẩm cũng không biết hắn rốt cuộc là ai. Cho đến khi Hoắc Ngôn Hình xoay người lại, đối diện cặp mắt sắc bén như chim ưng mang theo mười phần ngạo khí, Lục Lạc Cẩm liền nhận ra, đây chính là chú út của Hoắc Chính Nam, hiện giờ là đương gia của Hoắc gia, Hoắc Ngôn Hình.
Nếu nói hai tên lưu manh vừa rồi chỉ làm cậu cảm thấy ghê tởm bất an, thì Hoắc Ngôn Hình mới là người làm cho Lục Lạc Cẩm cảm thấy chân chính sợ hãi, không dám tới gần.
Quanh thân Hoắc Ngôn Hình khí thế thật sự quá bức người, Lục Lạc Cẩm ngây người trong chốc lát, mới bất tri bất giác mà lắc đầu trả lời: “…… Tôi không có việc gì……”
Hoắc Ngôn Hình nhìn tròng mắt tiểu mỹ nhân ngân ngấn ánh nước tự đoán cậu có lẽ vì sợ hãi, hiển nhiên không tự biết trên người mình tản mát ra khí tức quá mức xâm lược, chỉ cho rằng, tiểu mỹ nhân lá gan nhỏ, có lẽ hắn nên ôn nhu một chút, không khéo lại đem tiểu mỹ nhân dọa khóc.
Cho nên Hoắc Ngôn Hình tự cho rằng bản thân thật sự rất thân thiện hỏi: “Cậu còn nhớ tôi là ai không?”
Những lời này đối với Lục Lạc Cẩm lại rất dọa người, giống như cậu không thể quên được Hoắc Ngôn Hình nhưng mà thật sự chính là như vậy. *
kiểu như nhìn ổng hung dữ quá nên nhớ chứ hong phải bé có ý với người ta đâu nha*Vì thế Lục Lạc Cẩm gật gật đầu.
Cậu suy tư không biết nên xưng hô với Hoắc Ngôn Hình như thế nào. Hoắc Chính Nam kêu hắn là chú út, nhưng cậu vốn dĩ không có tư cách xưng hô theo Hoắc Chính Nam, cuối cùng suy nghĩ một hồi, nói: “……Tôi nhớ rõ ngài, Hoắc tiên sinh……”
Hoắc Ngôn Hình cười thầm trong lòng, bởi vì cậu còn nhớ rõ hắn.
Tuy rằng ngày đó bọn họ cũng không nói chuyện với nhau, nhưng tiểu gia hỏa này từng để mình trong mắt.
Hắn hỏi: "Làm sao lại bị mưa ướt thành như vậy?”
Lục Lạc Cẩm ấp úng nói không nên lời, cuối cùng chỉ nói: “…… Tôi, tôi không mang dù……”
Hoắc Ngôn Hình phát hiện cậu đang run, lại thấy sắc mặt cậu trắng bệch. Hôm nay tuy rằng thời tiết có chút oi bức, nhưng cả người ướt đẫm đứng trên phố, làm sao có thể sẽ không bị lạnh.
Hoắc Ngôn Hình cởϊ áσ khoác sau đó choàng lên người cậu: “Cùng tôi lên xe”
Lục Lạc Cẩm có chút ngốc ra, áo khoác còn vươn lại hơi thở cùng độ ấm của Hoắc Ngôn Hình, nhưng trong lòng cậu chỉ có một niệm tưởng nếu để Hoắc Chính Nam biết được, gã nhất định sẽ nổi điên. Càng không cần phải nói nếu cậu còn tùy tiện ngồi trên xe với một nam nhân xa lạ, Hoắc Chính Nam nhất định sẽ thực sự tức giận, gã trước nay cũng chưa từng đau lòng vì cậu.
Lục Lạc Cẩm đứng tại chỗ, không dám bước lên một bước.
Hoắc Ngôn Hình phát hiện tiểu mỹ nhân không đi theo, lại nói một lần nữa: “Mau tới đây, lên xe.”
Vừa nói dứt lời, một trận mưa lớn liền đổ xuống.
Lục Lạc Cẩm nhìn trời mưa ngày một lớn hơn, mà Hoắc Ngôn Hình đứng ở nơi đó, cũng bị mưa dội ướt hết rồi.
Cậu vội vàng chạy qua sau đó lên xe.
Lúc này Lục Lạc Cẩm mới kịp phản ứng lại, Hoắc Ngôn Hình chỉ kêu cậu lên xe, cũng không có nói là muốn đưa cậu về nhà, càng không nói, sẽ dẫn cậu đi nơi nào.
Cậu nghỉ nên hỏi hắn, trộm nhìn thoáng qua sườn mặt của Hoắc Ngôn Hình, rồi lại không dám.
Đây là nhân vật Hoắc Chính Nam không những không dám chọc giận mà gã còn phải cẩn thận nịnh bợ, cậu không dám mở miệng nói gì cả, vạn nhất chọc giận hắn, cậu sợ kết cục của mình sẽ vô cùng thảm.
Hoắc Ngôn Hình muốn Lục Lạc Cẩm lên xe, hắn dĩ nhiên biết cậu là từ nhà của Hoắc Chính Nam chạy ra đây, không lí nào vội vã đưa cậu trở về đó.
Hắn mang tâm tình mạc danh nhẹ nhàng mà lái xe, quyết định trước hết nên đem Lục Lạc Cẩm về nhà của hắn, sau đó lại gọi Hoắc Chính Nam, xem gã có tới đón người hay không.
Hoắc Ngôn Hình thích Lục Lạc Cẩm xinh đẹp lại ngoan ngoãn, tựa như một chậu hoa, tùy tiện bày biện ở một bên, liền trở thành cảnh đẹp ý vui.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Hoắc Ngôn Hình trộm liếc nhìn cậu. *
dễ thương quá 😍*Sau đó phát hiện, cổ tay non mịn vốn dĩ là mang vòng ngọc lại xuất hiện vết thương mới kết vảy. Nói lớn không lớn, chỉ là ở trên cổ tay trắng nõn của Lục Lạc Cẩm lại đặc biệt rõ ràng. Bởi vì bị nước mưa làm ướt, ống tay áo không kéo chỉnh tề, cổ tay áo vô tình bị kéo lên một đoạn, lộ ra một loạt dấu vết xanh tím.
Như là bị người ta dùng lực bấm.
Hoặc là dùng thứ gì đó trói.
Ai biết được.
Chỉ biết Hoắc Chính Nam tính tình bạo ngược, trong đám thế gia chi tử, gã chính là kẽ nổi danh tính tình không ra gì.
Hoắc Ngôn Hình vẫn như cũ nhìn cậu, làm như vô ý hỏi: “Tay cậu bị thương?”
Câu nói này của hắn lại làm Lục Lạc Cẩm khẩn trương, cậu cúi đầu nhìn đến cánh tay xanh xanh tím tím của mình, liền nhanh chóng kéo ống tay áo muốn che khuất. Còn lấy bàn tay phải đặt lên trên, rõ ràng là muốn che dấu mà nói: “…… Không cẩn thận, va vào tủ……”
Tiểu mỹ nhân đơn thuần nói dối đều hiện rõ trên mặt, Hoắc Ngôn Hình dĩ nhiên biết được đây không phải là lời nói thật.
Hắn vô tình nhìn trên cổ tay phải của cậu, nhiều thêm một vòng chuỗi ngọc đặc biệt tinh tế.
Hoắc Ngôn Hình không thấy rõ hình dạng của chuỗi ngọc, chỉ cảm thấy những thứ này mang trên tay Lục Lạc Cẩm đều xinh đẹp.
Hoắc Ngôn Hình lái xe khoảng hai mươi phút, một đường Lục Lạc Cẩm vẫn luôn trầm mặc không nói gì, khẩn trương nhéo mấy ngón tay trắng trắng xinh xinh, vài lần muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Điều cậu không thể nghỉ đến chính là, Hoắc Ngôn Hình sẽ mang cậu đi đến nhà chính của Hoắc gia.
Lục Lạc Cẩm vẫn còn nhớ rõ Hoắc gia, bởi vì mấy ngày trước Hoắc Chính Nam đã mang theo cậu tới đây.
Hoắc Ngôn Hình không nói nhiều lời, vừa ngừng xe hắn đã kêu cậu đi vào.
Lục Lạc Cẩm giật nhẹ áo khoác Hoắc Ngôn Hình khoác ở trên người cậu, đi theo hắn vào nhà.
Màu trắng của dép bông sớm đã bị mưa thấm ướt nhìn không rõ hình dạng, Lục Lạc Cẩm không dám mang đi vào, ở trước cửa đã bỏ dép ra. Nhưng chân cậu ướt đẫm, sợ đi một bước thôi sẽ để lại dấu chân, Lục Lạc Cẩm đứng ở tại chỗ, không biết phải làm như thế nào.
Hoắc Ngôn Hình nghi ngờ vì sao cậu còn không đi vào, xoay người nhìn đến hai chân mảnh khảnh trắng nõn của Lục Lạc Cẩm. Tiểu mỹ nhân quá gầy, chân còn lộ cả mạch máu, mà ngón chân lại mượt mà tròn tròn vô cùng đáng yêu, lại co quắp đứng ở tại chỗ, giống như một chú nai con đang bất an.
Hầu kết Hoắc Ngôn Hình giật giật, theo sau nói: “Mang dép lê vào đi.”
Được sự cho phép của Hoắc Ngôn Hình, cậu mới dám chậm rãi lấy một đôi dép lê mang vào.
Hoắc Ngôn Hình nhìn cậu run khe khẽ, đôi môi vốn dĩ hồng nhuận nhưng bởi vì lạnh mà trở nên tím tái. Cầm lấy áo khoác đưa cho người làm bên cạnh sau đó hắn nói: "Cậu ở chỗ này tắm rửa đi, thay một bộ quần áo khô ráo nếu không sẽ bị cảm lạnh, tôi gọi điện thoại kêu Hoắc Chính Nam tới đón cậu.”
Phải ở chỗ này tắm rửa.
Thời điểm Lục Lạc Cẩm nghe Hoắc Ngôn Hình nói như vậy, trên mặt liền lộ ra biểu tình không dám tin tưởng. Cậu đại khái là theo bản năng liền lắc đầu: “…… Tôi, tôi không thể ở chỗ này tắm rửa.”
“Tôi là chú của Hoắc Chính Nam, thay hắn chiếu cố cậu là điều hiển nhiên. Nếu đợi đến lúc hắn tới đây, nhìn thấy cậu ở chỗ này ướt dầm dề, quần áo cũng không có để thay?” Hoắc Ngôn Hình lại như rất có đạo lý mà nói “Đi thay quần áo đi”
Lục Lạc Cẩm trong lòng chỉ có một suy nghĩ, nếu như Hoắc Chính Nam biết cậu đi theo nam nhân khác, còn ở trong nhà đối phương tắm rửa thay quần áo sợ là sẽ nổi điên.
Nhưng người này lại cố tình là chú của Hoắc Chính Nam, mà từ lời hắn nói, có vẻ như cũng rất có lý.
Lục Lạc Cẩm cảm giác bản thân giống như sinh vật nho nhỏ sống ở thảo nguyên, mà Hoắc Ngôn Hình lại chính là loài sư tử nguy hiểm, xem nhiều một chút, sợ là Hoắc Ngôn Hình đem cậu ăn luôn.
Cậu nghĩ không nên đem thân thể của mình bại lộ ở một nơi xa lạ như vậy, mà đối mặt với Hoắc Ngôn Hình, cậu cũng không dám cãi lại.
Cuối cùng, Lục Lạc Cẩm gật gật đầu.
Hoắc Ngôn Hình tự mình mang Lục Lạc Cẩm đi đến phòng tắm, nhìn đến đầu tóc ướt ác của Lục Lạc Cẩm dán ở hai bên gò má trắng nõn, ma xui quỷ khiến duỗi tay vén lên cho cậu.
Tức khắc, gương mặt cậu đều bị đông cứng.
Hành động này hiển nhiên là rất không thích hợp, đừng nói Lục Lạc Cẩm là tiểu tình nhân của cháu trai hắn, đơn giản giữa hai người xa lạ, cũng không nên tùy tiện làm như vậy.
Nhưng Hoắc Ngôn Hình vẫn thản nhiên như cũ, hắn nói: “Chờ chút nữa sẽ có người giúp cậu đem quần áo mới đặt ở gian ngoài.”
Đầu ngón tay Hoắc Ngôn Hình ấm áp, nơi bị hắn chạm qua, giống như bùng lên ngọn lửa ẩn ẩn bốc cháy. Lục Lạc Cẩm không đoán được hắn sẽ làm như vậy, bất giác lỗ tai cậu đều đỏ cả lên.
Cậu cúi đầu, thật cẩn thận mà đi vào.
****************
Tác giả có lời muốn nói *cũng là lời cầu xin của editor*
Tiếp tục lăn qua lăn lại cầu mọi người cmt cộng bắn sao chíu chíu
Gần 4h sáng, mới dọn vào ktx phòng có hai đứa ở sợ ma cộng lạ chỗ and muỗi cắn quyết định thức luôn tới sáng tiện thể up luôn cho xong chương này. Rầu ơi là rầu:"(