Chương 2: Giang Thừa Đông Trở Lại

Đam mê của cả hai chỉ kết thúc khi điện thoại di động của Phó Phù Dao đổ chuông.

Thở dốc một tay đứng lên, hiển nhiên sốt ruột lấy điện thoại di động trong quần âu phục rơi xuống đất, trả lời.

Đó là cuộc gọi từ thư ký công ty.

“Hiểu rồi, tôi sẽ trở lại công ty ngay lập tức.”

Giang Hạ nhìn anh, trầm mặc không có động tĩnh gì, cũng không biết đối phương nói cái gì khiến sắc mặt anh lập tức thay đổi như thế, cô cau mày nhìn.

Sau khi Phò Phù Dao cúp điện thoại, anh ta liếc nhìn Giang Hạ, đang định nói gì đó --

chiếc điện thoại di động trên bàn ăn vang lên.

Giang Hạ không có nhiều bạn bè nên hôm nay không có ai có thể quấy rầy cô.

Cô sững sờ một lúc, sau đó đưa tay nhận lấy điện thoại.

Xem ghi chú trên màn hình của cuộc gọi đến sắc mặt cô chợt tái đi, đôi mắt mở to và đồng tử co rút đột ngột.

Phó Phù Dao nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động của vợ.

Nhìn thấy danh bạ của người gọi là của em trai cô - Giang Thừa Đông, hắn hỏi cô: "Sao em không trả lời?"

"Không ..." Nghe thấy lời thúc giục của chồng, Giang Hạ sững người và đưa tay bấm nút trả lời mặc dù vẫn có thể thấy đầu ngón tay cô run rẩy.

Sau khi đưa điện thoại lên tai, một giọng nam lạnh lùng truyền đến: “ Tiểu Hạ“

"Chị có rảnh đón em ở sân bay rồi về nhà không?”

“…”

"Em về rồi.”

Cô ngước mắt lên nhìn Phó Phù Dao, và ám chỉ với anh trong vẻ xấu hổ, mong anh nói gì đó để yêu cầu cô từ chối người ở đầu dây bên kia.

Chỉ là Phó Phù Dao hoàn toàn không hiểu ý của cô, thậm chí còn hiểu sai ý của cô.

Khi theo dõi ý phản ứng của cô trong những trường hợp bình thường như thế này...

Cô thực sự phù hợp với sở thích của anh, đủ để mê hoặc anh để chiều chuộng.

Nên Phó Phù Dao gật đầu với cô để cho thấy mọi chuyện vẫn ổn, cô có thể đi đón em trai.

Giang Hạ chỉ có cách bất lực và buồn bã...

Lời từ chối đến môi, chỉ có thể nuốt xuống, trả lời người đàn ông đầu dây bên kia:

"Được."

......................

Phó Phù Dao từ trước đến nay đều thích sạch sẽ, nhưng hiện tại anh không có thời gian tắm rửa lại trước khi đi ra ngoài, anh đã thúc giục Giang Hạ nhanh chóng thay quần áo.

Trên đường trở lại công ty, anh có thể đưa cô ra sân bay trước.

Giang Hạ lờ mờ có thể cảm giác được công ty đã xảy ra chuyện nghiêm trọng.

Trên đường ra sân bay, ghế sau của chiếc sedan.

Phù Dao vòng tay qua eo Giang Hạ, tay kia cầm điện thoại, dùng ngón cái và đầu ngón tay gõ vào màn hình, khóe mắt liếc nhìn người phụ nữ đang dựa vào vai anh:

"Em ơi- Hôm nay Thành Đông trở lại, sao hắn không không báo trước cho em? "

" Sau khi em ấy ra nước ngoài, em rất ít liên lạc với em ấy" Giang Hạ trả lời.

"Anh sẽ đón em sau khi xong việc với công ty. ”

Phó Phù Dao nhìn lại, gần như là ra lệnh sắp xếp hành trình tiếp theo của Giang Hạ.

“Được.”

Nửa giờ sau, tại cổng sân bay.

Ở phía sau cửa sổ xe Phó Phù Dao nhìn Giang Hạ đi vào, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng ưu nhã của cô nữa, anh mới rũ mi xuống, ra hiệu cho tài xế quay trở lại công ty.

Vừa đi vào, Giang Hạ cảm nhận được có ánh mắt sắc bén của người đàn ông phía sau đập vào lưng khiến bước chân của cô khó khăn, lạnh sống lưng. Cô thở phào nhẹ nhõm khi cảm giác đập vào lưng cô biến mất.

Ngay khi Giang Hạ xoay người dứt khoát chuẩn bị rời đi—một bàn tay to từ phía sau mạnh mẽ ôm lấy eo cô.

Một trọng lực từ phía sau ập vào khiến cô lùi lại một bước và va vào l*иg ngực cường tráng của người đàn ông.

“Chị, đã lâu không gặp.”

Bên tai cô truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông khiến da đầu cô râm ran. Hơi nóng phả vào tai khiến làn da trắng sứ mịn màng của cô ửng hồng.

Hơi thở kí©h thí©ɧ tố nam hung hãn bao trùm khắp người cô.

Giang Hạ vô thức nắm chặt tay rồi thả ra, che bàn tay to trên eo đang muốn đẩy ra, từ kẽ răng cố nén vài câu:

"Đừng làm thế này, buông tôi ra."

"Đừng làm chuyện này? Ý là ... sao?"

Một bàn tay to không thành thật đặt ở trên mông cô, lòng bàn tay rộng ôm lấy mông cô, các ngón tay đan vào nhau, cách ly lớp vải mỏng của váy dài, tàn phá mà bóp chặ thịt mềm.

Cùng lúc đó, Giang Thành Đông vùi cổ Giang Hạ, hít sâu một hơi, nheo mắt lại,

“Trước khi đến, em uống rượu à?”

Hành khách liên tục ra vào sân bay đều bị cảnh đẹp này hấp dẫn, dừng lại để xem một màn cẩu lương đang diễn ra.

Nhận thấy xung quanh ngày càng có nhiều người, Giang Hạ hoảng sợ. Tháng trước, Phó Phù Dao đã đưa cô đến một buổi trình diễn tài chính. Với sự nổi tiếng của chương trình, cô đã trở nên nổi tiếng trên mạng một cách khó hiểu.

Cô sợ rằng ai đó trong nhóm người xem này sẽ chụp ảnh và đăng chúng lên Internet ...

Nghiêng đầu đập vào tầm mắt của Giang Thành Đông, giọng nói của cô khẽ run lên:

"Em không uống rượu. Còn có người ở đây, để em đi, chúng ta về trước đi, được không?"

Đôi mắt to đẫm nước đầy sợ hãi.

Đồng tử của Giang Thành Đông đột nhiên co rút lại, một loại kích động thay thế chôn sâu trong lòng được khơi dậy, khiến hắn muốn nuốt xuống sự khôn khan trong miệng mình

“Làm ơn.” Giang Hạ thủ thỉ cầu xin hắn lần nữa.

“Làm ơn đi anh.”

Cuối cùng Giang Thành Đông thu tay lại không chút do dự, quay sang nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, và rời đi về phía cửa sân bay.