- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút
- Chương 7: Ý định rời đi
Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút
Chương 7: Ý định rời đi
Edit: Dép
Quý Hoài nằm trên giường, mơ hồ cảm giác có người đi vào bôi thuốc cho cậu, trừ cái này ra thì tri giác của cậu như biến mất. Một lúc lâu sau, cậu dường như lại chìm trong cơn sốt nóng hầm hập, mê mê tỉnh tỉnh.
Cậu càng giãy dụa, lại càng bị ép chặt. Cậu sắp tuyệt vọng rồi, thống khổ trong lòng như tràn ra, bành trướng với tốc độ kinh người.
Cậu nghĩ có lẽ mình nên chết luôn trong đám cháy ấy, sống lại một lần chỉ làm cậu càng thêm rõ ràng, không một ai trên đời này quan tâm đến cậu, gia đình ấm áp hòa thuận mà cậu hằng mong mỏi cũng chỉ là mơ ước viển vông.
Cậu mê man ba ngày, là chú Cốc nói cho cậu biết, tỉnh lại trong căn phòng nhỏ, cậu nằm úp sấp không nhúc nhích, chú Cốc đứng một bên nói rõ với cậu: "Lão gia bảo cậu là huyết mạch của Tam gia, đương nhiên phải tuân theo quy củ của Hoa gia. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn không gây chuyện, Hoa gia vẫn sẽ nuôi dưỡng cậu nên người."
"Cháu có thể trở về không? Cháu nhớ bà, bà nội." Quý Hoài nghiêng mặt khẽ cất giọng hỏi.
Chú Cốc nhìn cậu với ánh mắt sâu xa, bình tĩnh đáp: "Nếu đã vào rồi thì đừng nghĩ tới chuyện chạy, Tam gia đem cậu về thì cậu chính là người Hoa gia. Huyết mạch Hoa gia sao có thể để lưu lạc bên ngoài."
Nơi này không có ai coi cậu là người Hoa gia cả, Quý Hoài rất rõ ràng. Cậu mỉa mai mà nhếch khóe môi, cho dù cậu ở lại đây, người cha kia của cậu cũng sẽ không quay về vì cậu.
Chú Cốc nói xong thì đi ra ngoài, nhưng vẫn không quên cho người mang đồ ăn cho cậu. Quý Hoài quá đói, ghé vào cạnh giường ăn mấy miếng liền xong bữa.
Ăn xong, không có ai đi lên thu dọn ngay, không biết có phải do chú Cốc dặn dò hay không, ánh mắt của đám người hầu nhìn cậu đã không còn câng câng vênh váo nữa.
Đời trước, Quý Hoài sẽ cảm thấy tổn thương vì những ánh mắt này, nhưng đời này thì không, cậu không cần thiết phải thế. Cậu đặt tay lên tim mình, nơi này đã không còn biết đau nữa rồi.
Quý Hoài tiếp tục nằm sấp dưỡng thương, vết thương sau lưng như là bị sâu bọ cắn xé, vừa rát vừa ngứa, nhưng có kinh nghiệm từ đời trước, giờ cậu không dám đưa tay gãi.
Đời trước, vết thương do roi của cậu cứ hết lành lại đau, vẫn cứ là không hồi phục nổi, có một lần bị viêm nhiễm nghiêm trọng, thiếu chút nữa mất mạng. Dù cậu thấy sống lại lần này cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng bảo cậu lấy hết dũng khí tự sát lần nữa, cậu không làm được.
Cậu lại nhớ bà nội, giống như người Hoa gia nói, cậu chính là một thằng nhóc nhà quê, cậu sống ở một thôn nhỏ trong núi, chỉ có bà nội chăm sóc cậu. Từ nhỏ cậu đã biết mình được nhặt về nuôi, bà nội chưa từng giấu diếm cậu điều gì.
Sức khỏe bà nội không tốt, sau khi cậu hiểu chuyện thì việc nhà đều do cậu làm, cậu muốn tích tiền mua thuốc cho bà, muốn chăm sóc bà. Vì vậy mà cậu bỏ học hai năm. Nhưng bà nội lại qua đời vào đầu năm nay, giờ cậu chỉ còn lại một mình.
Cho nên giờ cậu hồi tưởng lại đời trước, nhớ lại cảnh tượng khi đó, cậu chỉ thấy tức cười. Đối với người vô cùng khát vọng có một gia đình như Quý Hoài, có cha, có ông nội là chuyện vui vẻ đến nhường nào.
Nhưng không một ai bảo cậu, gia đình này không phải là của cậu, không ai chào đón cậu hết.
Nếu bà nội còn sống, cậu sẽ không trở thành như vậy, cậu tình nguyện sống mãi cùng bà nội trong thôn nhỏ, mãi mãi không đi đâu, vĩnh viễn sống ngây thơ khờ dại, không cần phải biết quá nhiều chuyện đau khổ.
Cậu vùi mặt vào gối đầu, nước mắt âm thầm chảy ướt gối. Nếu bị người Hoa gia nhìn thấy sẽ lại bảo cậu là thứ yếu đuối vô dụng.
Vài ngày sau cậu vẫn nằm dưỡng thương, tới giờ cơm sẽ có người đưa đồ ăn lên cho cậu, đồ ăn rất sơ sài nhưng cậu thấy thế là đủ rồi. Thực ra miệng vết thương đã khép hết, nhưng cậu lại chẳng muốn đi ra gặp mấy người kia.
Mặt khác, cũng bởi vì cậu muốn rời đi, vì thế cả ngày cậu luôn trong trạng thái căng thẳng tinh thần, suy xét kế hoạch rời khỏi Hoa gia. Đời trước cậu không nghĩ tới việc này, nhưng đời này thì cậu không thể ở đây mãi. Nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra về sau, cậu lạnh toát cả người.
Hoa gia là gia tộc giàu có ở Kim Thành, nghe nói đã truyền thừa được mấy trăm năm, huyết mạch nhiều đời chưa từng đứt đoạn, của cải tích lũy vô cùng dồi dào. Nhưng đồng thời cũng ngày càng lạc hậu, bất kể là chuyện kinh doanh làm ăn hay nhân viên trong gia tộc, mỗi người đều giữ khư khư cho riêng mình. Nếu của cải không dồi dào thì sớm đã không theo kịp sự phát triển như vũ bão của thời đại.
Cả ngọn núi này là tài sản tư nhân thuộc về Hoa gia, hai mươi năm trước chuyển về đây. Hồi trước Quý Hoài có nghe người ta đồn, trước kia nơi này thuộc về Giang gia, đám người hầu thì thầm to nhỏ không nói rõ ràng, nhưng Quý Hoài lại đoán ra được, ban đầu nơi này là chỗ ở của Giang gia Giang Tử Mặc, mà Giang gia sụp đổ hai mươi năm trước.
Xung quanh Hoa gia bố trí nghiêm ngặt, nhiều lớp kiểm soát phòng hộ, nếu muốn rời đi thì không thể đi cửa chính, cũng không thể trèo tường vì trên tất cả mặt tường đều có camera giám sát.
Quý Hoài vắt óc suy nghĩ nửa ngày, cậu sực nhớ ra một chỗ, nơi đó không ai dám đặt camera, bởi vì cũng chẳng có mấy ai qua lại.
Nhưng Quý Hoài không dám đi.
Cậu trốn còn không kịp, sao lại tự mình đi tới đó.
Nhưng cậu lại không nghĩ ra nơi nào khác để có thể lén lút rời đi, nhất thời tiến thoái lưỡng nan. Cậu do dự vài ngày vẫn chưa dám hành động.
Trong thời gian ấy, Tề Nguyệt với thân phận là con dâu trưởng Hoa gia, đến thăm cậu một lần. Tiêu Thanh Thanh cũng đến một chuyến, uy hϊếp đe dọa cậu một lúc mới rời đi.
Vài ngày liên tục không động tĩnh, vết thương của Quý Hoài đã khỏi hoàn toàn. Nửa tháng nay cậu toàn ở trong phòng, buồn bực rệu rã cả người. Cậu ngẫm nghĩ, thừa dịp đêm khuya vắng người, cậu có thể đi ra ngoài, không đυ.ng phải người Hoa gia, lại có thể tìm xem có chỗ nào khác để lén rời đi hay không.
Trong nhà im ắng, Quý Hoài khẽ khàng nhón chân đi ra khỏi nhà, vòng quanh vườn hoa một vòng rồi đi đến tòa nhà bên vườn hoa, liếc mắt nhìn tòa biệt thự âm u, cậu lại nhát gan rồi.
Dù cậu biết ở đó giờ không có ai, cậu cũng chẳng dám mượn chỗ Giang Tử Mặc ở mà rời đi.
Cậu thở dài, định đi vòng nữa tìm thử, đột nhiên cậu cảm giác như phía sau có người, cậu cả kinh, toàn thân cứng lại.
"Ai đó?"
"Cháu trai bảo bối, bác là bác hai của cháu đây." Hoa Duẫn Hòa đột nhiên xáp lại phía sau, tay bịt chặt miệng cậu.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút
- Chương 7: Ý định rời đi