“Cậu biết rõ bọn họ không có lòng tốt, tại sao còn trở về?” Cố Yến Trì thật sự không hiểu.
“Đương nhiên, để bọn họ nếm thử cảm giác miếng thịt đã tới miệng còn bay đi, khiến bọn họ khổ sợ muốn chết.” Chu Kiều nhìn ngoài cửa sổ, thản nhiên nói.
“Như vậy đã đủ kinh tởm chưa?” Cố Yến Trì hỏi.
“Thật kinh tởm.” Khóe miệng Chu Kiều cong lên, ý cười ẩn hiện trong mắt.
“Vậy thì cậu có vui vẻ không?” Cố Yến Trì hỏi lại.
Dáng vẻ tươi cười của Chu Kiều biến mất, một lúc sau mới ậm ừ: "Vui vẻ."
Nhưng nét mặt cậu không vui chút nào.
Cố Yến Trì thở dài không nói gì thêm: "Nếu cảm thấy mệt thì cứ ngủ một giấc đi, khi nào đến nơi anh sẽ gọi cậu dậy."
“Tôi không mệt.” Chu Kiều nhìn Cố Yến Trì với vẻ mặt khó hiểu.
Cố Yến Trì không nói gì, mà chỉ đưa tay xoa đầu Chu Kiều, khiến cho Chu Kiều đang có tinh thần tốt, ngay lập tức sa sầm lại.
“Ngủ đi.” Cố Yến Trì nói.
Sự mệt mỏi mà anh nói không phải thể xác mà là tinh thần, anh có thể thấy tâm trạng của Chu Kiều thật ra không được tốt cho lắm, cho dù cậu cười vui vẻ thì dùng mắt thường vẫn có thể thấy tinh thần mệt mỏi đó.
"Ở trước mặt anh, cậu không cần giả bộ, vui hay không vui, đau buồn hay tức giận cũng không cần giấu diếm. Anh đã từng thấy rất nhiều đứa trẻ phản nghịch, cũng không kém cậu lắm." Cố Yến Trì vừa nói vừa nhìn qua chỗ Chu Kiều rồi không nói nữa.
Chu Kiều không biết mình đã ngủ say từ lúc nào, lại có một giấc mơ rất kỳ lạ.
Đúng vậy, một giấc mơ.
Mặc dù đang ở trong đó, nhưng rõ ràng cậu biết rằng đó là một giấc mơ.
Trong mơ, cậu hình như mới ba bốn tuổi, biệt thự sáng đèn nhưng yên tĩnh đến đáng sợ.
Bất chợt, cậu nghe thấy tiếng mẹ đang hát một bài hát thiếu nhi, giọng hát thanh tao và du dương thấm sâu vào từng ngõ ngách của đêm vắng lặng, vang vọng một cách da diết và man mác buồn.
Là mẹ!
Chu Kiều hoảng hốt, cậu biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, cậu vô cùng sợ hãi, cậu trèo khỏi giường cao đi chân trần chạy ra khỏi phòng.
Lần này, thay vì chạy xuống khu vườn ở tầng dưới, cậu lại chạy thẳng lên sân thượng của tầng trên cùng.
Khi cậu lao lên tầng cao nhất, cậu nhìn thấy một người phụ nữ dáng cao, mảnh mai, mái tóc dài như thác nước đang đứng ở mép sân thượng. Chiếc váy ngủ bằng lụa đỏ phấp phới trong gió đêm khiến thân hình vốn đã gầy yếu của bà ấy lung lay như sắp đổ xuống.
Gần như ngay khi nhìn thấy bóng lưng của người phụ nữ, mắt Chu Kiều đã đỏ lên.
"Mẹ ..." Cậu lẩm bẩm, nhìn thấy chân người phụ nữ khẽ nhúc nhích, trái tim Chu Kiều chợt thắt lại: "Mẹ! Mẹ! Con là Kiều Kiều, mẹ đừng nhảy, đừng bỏ con!"
Nhưng người phụ nữ đã nhảy xuống.
Chu Kiều, người rõ ràng được cho là đang ở trên sân thượng, không biết vì lý do gì mà đã chạy xuống lầu, ngay lúc cậu dừng lại, một người phụ nữ mặc đồ đỏ từ trên trời rơi xuống nện xuống trước mặt cậu, máu tươi văng tung toé, trước mặt cậu bây giờ là một mảnh máu đỏ tươi.
Lúc này Chu Kiều dường như cuối cùng cũng tách ra khỏi chính mình trong mộng, cậu đứng ở một bên nhìn đứa nhỏ đi về phía người phụ nữ với đôi mắt kinh hãi mở to, ngồi xổm xuống nhìn vũng nước loang lổ xung quanh đầu người phụ nữ. . máu.
Đứa bé lặng lẽ nhìn vết máu trên mặt đất hồi lâu, sau đó vươn bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm run rẩy sờ soạng xương tay, xương chân đã bị đập gãy và da thịt vỡ nát của người phụ nữ, hô hấp ngày càng trở nên dồn dập đứa bé co giật hét lên.
"Ah ah"
“Kiều Kiều, Chu Kiều, Chu Kiều, dậy, dậy đi!”
Ngay khi Cố Yến Trì vừa đậu xe vào trong ga xong, anh nhìn thấy Chu Kiều, người đang ngủ bên ghế phụ, đột nhiên rùng mình co giật và hét lên. Anh giật nảy mình, chạy tới, ôm lấy Chu Kiều: "Tỉnh lại đi, không sao đâu, Kiều Kiều, chỉ là mơ thôi."
Một lúc sau, Chu Kiều mới ngừng la hét và tỉnh lại, hai mắt mở to nhưng mất đi tiêu cự, giống như đang vô cùng sợ hãi, l*иg ngực phập phồng dữ dội hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại, thân thể càng thêm co giật. Run rẩy khủng khϊếp.
“Kiều Kiều, không sao cả, Kiều Kiều.” Cố Yến Trì cảm nhận được sự run rẩy của Chu Kiều, không khỏi ôm lấy cậu: “Không sao đâu, tất cả đều là giả, tất cả đều là mơ thôi, đừng sợ, ngoan đừng sợ."
Với sự kiên nhẫn và an ủi của Cố Yến Trì, Chu Kiều nhắm mắt lại, cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, nhưng hơi thở vẫn còn nặng nhọc.
"Yến Trì , Cố Yến Trì..."
“Anh ở đây, đừng sợ Kiều Kiều.” Cố Yến Trì dùng sức xoa lưng Chu Kiều, giọng nói trầm thấp, dịu dàng: “Đừng sợ...”
Anh chưa kịp nói hết lời thì Chu Kiều đã đẩy anh ra, sững sờ nhìn Cố Yến Trì rồi đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu lên hôn mãnh liệt đôi môi mỏng gợi cảm kia.
Cố Yến Trì: "!!!"
Khoảnh khắc hai môi chạm vào nhau, mắt Cố Yến Trì mở to, đầu óc anh trở nên trống rỗng.
Chu Kiều hôn rất mãnh liệt và tàn nhẫn, giống như dã thú cắn xé con mồi, cho đến khi nếm được mùi máu tươi mới dừng lại.
Nhìn môi trên và môi dưới của Cố Yến Trì bị cắn rách, Chu Kiều cảm thấy áy náy, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Cố Yến Trì. Dù cậu đang rất chột dạ, nhưng giọt máu từ vết thương lại giống như cây thuốc phiện, hấp dẫn cậu vô cùng.
Chu Kiều vừa nhìn như vậy, trong ánh mắt dần dần trở nên thâm sâu hơn, cậu không kìm lòng được, lè đầu lưỡi liếʍ giọt máu trên vết thương.
“!!!” Da đầu Cố Yến Trì tê dại, suýt chút nữa không nhịn được rêи ɾỉ.
Giây tiếp theo, Chu Kiều lại nắm lấy cổ áo anh kéo xuống, hôn thật sâu.
Cố Yến Trì: "..."
Sau nụ hôn, ngoài trừ tiếng thở hổn hển, thì không có ai cử động hay lên tiếng.
Sau một khoảng thời gian không xác định, Chu Kiều mới buông Cố Yến Trì ra.
Chu Kiều quay đầu nhìn khuôn mặt ửng hồng của anh, một tia kỳ quái xẹt qua
Cố Yến Trì đờ đẩng ngồi tại ghế lại, dường như anh có chút lưu luyến…
"Cố Tổng, anh đang xấu hổ hả?"
Cố Yến Trì hít sâu một hơi, mở cửa xuống xe: "Xuống xe."
Chu Kiều chớp mắt, nhưng cậu không hề nhúc nhích: “Anh đi xuống trước đi, tôi sẽ xuống sau.” Nhìn thấy động tác của Cố Yến Trì dừng lại, Chu Kiều cố ý nói: “Tôi bây giờ không tiện đi rêu rao khắp nơi, mặc dù đang là buổi tối, nhưng lỡ như bị ai đó bắt gặp, bị hiểu lầm là biếи ŧɦái sẽ doạ người ta, như vậy không tốt lắm."
Cố Yến Trì: "..."
“Cố Tổng, anh có tiện không?” Chu Kiều thì thào nói: “Tôi cảm thấy hình như so với tôi anh còn kích động hơn.”
Cố Yến Trì: "..."
Cúi đầu nhìn xuống ... Cố Yến Trì gần như bỏ chạy.
Hai người một người ở trong xe một người ngoài xe, mỗi người đều làm dịu đi những xung động trong người, phải một lúc sau mới bình thường trở lại.
Nhưng khi Chu Kiều xuống xe, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Cố Yến Trì đỏ cả mặt vì xấu hổ.
“Cậu ổn rồi chứ?” Cố Yến Trì nhìn vào đôi mắt ẩm ướt của Chu Kiều, cảm thấy có thứ gì đó đâm nhẹ vào tim mình, nhưng so với đôi tai hồng hào, giọng điệu và vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, khiến người ta không thể nhìn ra sự khác biệt nào.
"Ừ, ổn rồi.” Ánh mắt của Chu Kiều rơi vào đôi môi bị thương và sưng tấy của Cố Yến Trì, nhẹ gật đầu.
“Vậy thì đi thôi.” Cố Yến Trì quay người đi phía trước.
Chu Kiều dừng một chút, sau đó cúi đầu đi theo.
Trên đường đi cả hai người đều không nói chuyện, cho đến khi vào nhà cũng không ai nói lời nào.
Thấy Cố Yến Trì không nói một lời đã đi lên lầu, Chu Kiều vội vàng ngăn lại: "Đêm nay, nếu lại bị mộng du tôi vào phòng của anh được không?"
Cố Yến Trì đứng đó một lúc lâu rồi mới ưg một tiếng, sau đó cũng không ngoái đầu lại nhìn mà đi thẳng lên lầu.