"Trước đây tôi có nói không với ông, hay cũng không cho ông thể diện tốt à?"
Chu Kiều lạnh lùng nói một câu khiến Chu Bác Hàng tức giận, á khẩu không trả lời được.
"Hay ông đến đây, là để khiến tôi khó chịu sao?"
Trong lúc nói chuyện, Chu Kiều ngẩng đầu liếc nhìn Chu Bác Hàng, trong đôi mắt đen láy kia không còn khát vọng tình thương từ người ba nữa, chỉ còn sự thờ ơ vô tận.
"Con..." Chu Bác Hàng há miệng thở dốc, phải một lúc sau ông ta mới nhớ ra mục đích đến đây, nếu vai diễn người ba nghiêm túc không thể diễn tiếp được, vậy thì không diễn nữa: "Con đã đi tìm gặp luật sư Quan? "
“Ừm, tôi tìm rồi.” Chu Kiều gật đầu: “Vòng vo như vậy, cuối cùng ông cũng nói vào vấn đề chính rồi.”
Chu Bác Hàng phớt lờ sự châm chọc của Chu Kiều, sắp xếp lại lời nói: "Con không nên nhạy cảm đề phòng ba như vậy, nếu những thứ đó là của mẹ con để lại cho con, đương nhiên là của con. Tài sản thừa kế và lợi nhuận được chia từ cổ phần công ty, cũng đã đủ cho con không lo cơm ăn áo mặc rồi, nhưng mà… ”
“Nhưng mà cái gì?” Ý cười của Chu Kiều xẹt qua đáy mắt.
“Con vẫn còn nhỏ, có vài chuyện con vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu được.” Chu Bác Hàng quan sát vẻ mặt của Chu Kiều: “Số tiền tiền lợi nhuận từ cổ phần có quan hệ mật thiết với công ty, nếu công ty làm ăn tốt, con đương nhiên sẽ không không thiếu số tiền đó, nhưng nếu công ty không làm ăn được, vậy thì không đáng một đồng, thì sẽ không có lợi nhuận để chia."
“Cho nên?” Chu Kiều ung dung nghịch điện thoại.
"Con có thể bán cổ phần của mình cho ba ..."
“Trông tôi giống một tên ngốc lắm à?” Chu Kiều cắt ngang lời Chu Bác Hàng: “Ông lấy đâu ra tự tin mà cho rằng tôi sẽ bán rẻ những thứ mà mẹ tôi để lại cho ông thế?
“Con nhất định phải nói chuyện với ba như thế này sao?” Sắc mặt Chu Bác Hàng trầm xuống.
Chu Kiều im lặng nhìn Chu Bác Hàng.
"Được rồi, mấy năm qua quả thật con đã phải chịu khá nhiều oan ức, nếu không phải do bất đắc dĩ, ba cũng không đành lòng gửi con về quê." Chu Bác Hàng xoa xoa huyệt thái dương, bày ra dáng vẻ của người ba già đang lo lắng cho đứa con trai nổi loạn của mình.
“Haha.” Chu Kiều cười nhạt.
Chu Bác Hàng buồn bã nói: "Năm đó bệnh của con điều trị thế nào cũng không có tiến triển, cái chết của mẹ con đã để lại bóng ma tâm lý trong nội tâm con, vậy nên đổi qua môi trường mới sẽ tốt hơn cho bệnh tình của con. Ba làm tất cả đều vì lợi ích của con mà thôi."
“Đúng là tình phụ tử lớn lao quá.” Chu Kiều nhếch miệng chế nhạo, cố hết sức bày ra dáng vẻ thoạt nhìn thì kiên cố không gì phá nổi, nhưng thực tế cậu lại càu cấu ngón tay mình trong vô thức:
“Nhưng thật ra, chỉ là ông bạc tình bạc nghĩa, lòng lang dạ sói, chỉ biết nghĩ tới lợi ích bản thân mà thôi, còn nói cái gì mà sinh nhật bà nội nên gọi tôi trở về, hóa ra đã ở đây bày binh bố trận đợi tôi!"
“Con…”
“Nếu tôi không đồng ý, liệu có phải không bao lâu nữa sẽ chết bất đắc kỳ tử không?” Chu Kiều ngắt lời: “Nhưng phải làm sao bây giờ? Mẹ tôi đã sớm đề phòng chiêu trò của ông rồi, bây giờ tôi không thể thừa kế cổ phần, ông cũng không lấy được một xu. Trong khoảng thời gian này, nếu tôi xảy ra sơ suất gì đó, ông cứ ngồi chờ cổ phần công ty rơi vào tay người đó đi."
“Cái gì?” Đồng tử Chu Bác Hàng đột nhiên co rút lại.
Chu Kiều đứng dậy đi tới trước mặt Chu Bác Hàng: "Trong khoảng thời gian này, tiền lợi nhuận từ cổ phần đều rơi vào túi tiền người giám hộ là ông, không phải mẹ tôi ngốc nghếch, mà là để tôi có đầy đủ cơm ăn áo mặc, được lớn lên trong yên bình. Ông mắc nợ chúng tôi bao nhiêu, mẹ tôi dưới suối vàng sẽ đòi lại bấy nhiêu!"
Vừa dứt lời, Phương Viện và Chu Lệ dìu bà cụ Chu đến, theo sau là một vài cô dì chú bác, nhìn thấy Cố Yến Trì trên ghế sô pha, sắc mặt của họ khẽ biến, theo bản năng quay lại nhìn Chu Bác Hàng.
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận đến tái mét của Chu Bác Hàng, bà cụ Chu vỗ đùi định khóc lóc, nhưng bị Chu Lệ nhanh tay nhanh mắt kéo tay bà ta ngăn lại, nhếch môi hướng Cố Yến Trì ngầm ra hiệu với bà cụ Chu.
“Kiều Kiều ơi.” Chu Lệ nháy mắt với Chu Bác Hàng và Phương Viện: “Ba cháu sợ cháu bị lừa nên mới hỏi một chút thôi, nếu cháu không muốn thì cứ nói không muốn là được. Nhưng cháu cũng không nên xúc phạm ba cháu như vậy, cháu cứ như vậy sẽ làm tổn thương tấm lòng của ba cháu đấy?"
“Lừa gạt?” Chu Kiều cười: “Bị ai lừa cơ, Cố Yến Trì sao?”
Chu Lệ: "..."
Chu Kiều nhìn Phương Viện: "Dì cũng nghĩ vậy sao? Anh họ Cố Yến Trì của dì là một kẻ lừa đảo sao?"
Phương Viện: "..."
Lúc này Cố Yến Trì mới ngừng giả vờ, mở mắt và ngồi dậy.
Khi anh tỉnh dậy, ở đây ngoại trừ Chu Kiều, tất cả người nhà họ Chu đều lộ ra vẻ xấu hổ, ánh mắt tránh né.
“Tôi không biết luôn đấy, mới không để ý chút thôi đã trở thành kẻ lừa đảo rồi.” Cố Yến Trì nhìn Phương Viện rồi lại nhìn Chu Bác Hàng.
“Cái đó, Yến Trì nè, cô hai của thằng bé không giỏi nói chuyện lắm, em đừng chấp nhặt với em ấy.” Chu Bác Hàng hồi phục tinh thần, vội vàng hòa giải.
“Đúng vậy, anh cả nói rất đúng, tôi chỉ là khuyên Kiều Kiều nên buột miệng thôi, không có ý đó đâu.” Vẻ mặt Chu Lệ ngượng ngùng giải thích.
Cố Yến Trì không để ý đến ai, đứng dậy kéo Chu Kiều rời đi: "Đi thôi."
Phương Viện vội vàng đuổi theo: "Yến Trì..."
Cố Yến Trì hoàn toàn không cho Phương Viện cơ hội để dây dưa, đưa Chu Kiều xuống cầu thang và ra khỏi cổng nhà họ Chu.
Trước khi lên xe, Chu Kiều quay đầu nhìn về phía người nhà họ Chu đang đuổi theo, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên: "Tôi quên nói cho mấy người biết, tòa biệt thự này cũng là một phần của di sản của mẹ tôi để lại cho tôi, tôi cũng đang định bán nó đi, chắc là không lâu nữa mấy người phải dọn đồ ra ngoài ở thôi."
“Trời ạ!” Lần này, không đợi ai ngăn cản, bà cụ Chu đã đứng lên vỗ chân kêu trời: “Tôi đã tạo nghiệp gì đây hả trời ơi! Thứ không có lương tâm, nuôi nó uổng công rồi! Tôi đã nói nó là một đứa trẻ lưu manh không có giáo dưỡng các người còn không tin, đây đều là học theo con mẹ điên của nó đấy!”
Chu Bác Hàng hiển nhiên không ngờ Chu Kiều lại làm chuyện như vậy, sắc mặt nhất thời đen lại. Nhưng so với điều này, điều khiến ông ta đau đầu hơn cả là chuyện xúc phạm đến Cố Yến Trì.
Cho dù nhà họ Chu giờ đã khác xưa, thậm chí còn phát triển hơn so với nhà họ Lãnh ngày trước, nhưng nhà họ Cố và Cố Yến Trì không phải là người mà ông ta có thể xúc phạm được.
Nhưng bây giờ Cố Yến Trì lại cùng phe với đứa con lưu manh vô liêm sỉ của mình, ông ta thật không biết đã trúng phải tà ma gì!
Vốn dĩ đã bực mình, lại nghe thấy bà cụ vừa khóc vừa mắng xối xả Lãnh Diễm Vân, ông ta biết mọi chuyện đã hỏng bét rồi, quả nhiên sắc mặt của Chu Kiều dần trở nên lạnh lẽo.
“Cũng may tôi đi theo mẹ tôi, nếu như đi theo nhà họ Chu mấy ngươi, không cần đợi đến khi lớn lên, tôi sẽ lập tức tự dìm mình trong chậu nước đến chết luôn.” Chu Kiều giống như ác quỷ đi ra từ địa ngục, ánh mắt u tối không thấy ánh sáng, toàn thân sát khí dày đặc.
Tuy là bà cụ Chu vốn quen khóc lóc om sòm thành thói, nhưng thấy Chu Kiều như thế này cũng phải ngừng lại.
Cố Yến Trì thở dài: "Đi thôi Kiều Kiều."
Chu Kiều không nói gì, nhìn chằm chằm người nhà họ Chu, để Cố Yến Trì tùy ý đưa vào trong xe.
Ngay sau khi xe rời khỏi nhà họ Chu, tâm trạng của Chu Kiều mới dịu đi, quay đầu lại nhìn Cố Yến Trì không chớp mắt.
“Cậu muốn nói gì?” Cố Yến Trì liếc cậu.
“Anh giả vờ ngủ chỉ để đợi sau đó đưa tôi đi sao?” Tâm trạng Chu Kiều phức tạp.
"Không phải." Cố Yến Trì nói: "Anh không phải muốn dò hỏi cái gì cả, chỉ là sợ cậu sẽ phải chịu đựng một mình thôi."
Chu Kiều ngẩn người, cười khổ nói: "Nếu tôi là nữ, tôi còn cho rằng anh có hứng thú với tôi đấy?"
Cố Yến Trì: "..."
“Anh không chỉ thu nhận và giúp đỡ tôi mà còn bảo vệ tôi ở khắp mọi nơi.” Chu Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đáng tiếc, tôi là đàn ông, nên không thể lấy thân báo đáp được.”
“Nói linh tinh gì vậy hả?” Cố Yến Trì vươn tay gõ đầu Chu Kiều.
Chu Kiều che đầu cười vui như hoa nở, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại ẩn chứa một vẻ thất vọng mà người khác không nhìn thấu được.