Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chú Mèo Hoang Dã Của Đại Boss

Chương 13: Tình cờ gặp được Thẩm San San.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mắt thấy Cố Yến Trì cởi hết đồ từ trên người xuống chỉ còn lại mỗi cái qυầи ɭóŧ, gò má Chu Kiều ửng đỏ như quả cà chua.

"Trời đẹp như vậy, đi ra biển chơi nhé, được không?" So với phản ứng của Chu Kiều, Cố Yến Trì một chút ý thức "cô nam quả nam"(*)cũng không có, vừa mặc đồ vừa hỏi ý Chu Kiều.

* (đúng ra là cô nam quả nữ >.<)

Hỏi xong không nghe thấy đối phương trả lời, Cố Yến Trì xoay người qua nhìn, thì bắt gặp khuôn mặt đỏ hồng cùng đôi mắt ngượng ngùng nhìn vào khoảng trống của Chu Kiều, anh mới ý thức được là hành động của mình không thỏa đáng.

Dù gì Chu Kiều cũng nói qua, cậu thích đàn ông.

Cố Yến Trì: "..."

Loại tình huống này, bất kể là nhanh chóng mặc lại quần áo hay là đứng đơ ra đấy cũng đều rất kỳ lạ.

Nếu phải lựa chọn một trong hai, Cố Yến Trì quả quyết chọn cách đầu tiên, nhắm mắt bất chấp tất cả nhanh chóng mặc lại quần áo. Ấy vậy mà khi anh xoay người đi vào nhà tắm, bước chân lóng nga lóng ngóng của anh đã tố cáo anh đang bối rối chạy trốn.

Chu Kiều vốn còn đang rất không được tự nhiên, nhìn thấy biểu hiện này của anh thì lại ngay lập tức thấy buồn cười.

Trong ấn tượng của cậu, Cố Yến Trì dù là ở tình huống nào cũng đều rất điềm tĩnh, thậm chí kiếp trước dù có bị cậu cưỡиɠ ɠiαи, thì ngày thứ hai anh vẫn vững như kiềng ba chân, có lúc nào lại bối rối như vậy đâu chứ?

Nếu như vừa nãy không phải do mình hoa mắt thì hình như Cố Yến Trì đỏ mặt quay đi nhỉ?

Cố Yến Trì tắm gội một lúc lâu rồi mới đi ra, thần thái đã hồi phục lại vẻ điềm nhiên như thường ngày, khí chất trầm ổn, rất ra dáng một người nghiêm túc chỉnh chu, giống như người đàn ông bối rối vừa rồi không phải là anh vậy.

Còn chưa đợi Chu Kiều tiếc nuối, Cố Yến Trì đã nắm lấy cánh tay cậu kéo ra khỏi phòng.

Tuy nhiên vừa mới đến nhà ăn, đã gặp ngay Thẩm San San và người quản lý của cô ta.

Hôm nay trông Thẩm San San không giống lần trước cả người đều trang bị vũ trang, cô ta makeup kiểu tây mặc chiếc váy đỏ rực rỡ, cùng với kiểu tóc mái thẳng dài màu đen càng khiến cô ta trông rất thời trang và xinh đẹp.

Còn người quản lý của cô ta thì ngược lại trông rất bình thường, mập mập lùn lùn, mặc chiếc ao thun cổ chữ T phối với quần jean nhìn cứ như phụ nữ trung niên.

Tuy nhiên, độ tương phản càng rõ nét thì tác động thị giác càng mạnh.

Ngay cả Chu Kiều khi nhìn thấy cô ta cũng khẽ ngẩn người vài giây, rồi như vô thức cậu lại nhìn phản ứng của Cố Yến Trì.

Cố Yến Trì chẳng có phản ứng gì, ngược lại Thẩm San San thì cười tươi bước đến.

"Yến Trì?" Thẩm San San kinh ngạc: "Anh cũng ở khách sạn này à, anh đến Hải Thành bao giờ thế?"

"Cố tổng." Quản lý của Thẩm San San cũng nhiệt tình chào hỏi.

Cố Yến Trì gật đầu một cái với người quản lý, sau đó mới trả lời Thẩm San San: "Hôm qua mới đến."

Không có một câu dư thừa nào trong câu trả lời của anh.

Thái độ lạnh lùng của Cố Yến Trì khiến ánh mắt của Thẩm San San lóe lên chút ảm đạm, sau đó lại hướng ánh mắt nhìn qua Chu Kiều: "Vị này là?"

"Bạn trẻ nhà anh." Cố Yến Trì không hề có ý muốn giới thiệu rõ ràng, nói dứt lời bèn kéo Chu Kiều đi thẳng vào nhà ăn.

Thẩm San San chết lặng, khẽ nghiêng người nhìn theo dáng vẻ Cố Yến Trì khoác tay lên vai của Chu Kiều, cau mày khó chịu một cách không rõ ràng.

"Chàng trai đó là đứa nhỏ nhà họ Chu, được nuôi dưỡng ở nông thôn mà, từ lúc nào mà lại thân thiết với Cố Yến Trì vậy chứ?" Cô ta đặc biệt chú ý đến câu "bạn trẻ nhà anh", không hiểu sao Thẩm San San nghe câu nói đó của anh thấy rất chói tai.

Nhưng Thẩm San San còn vội đi quay quảng cáo, cũng không dây dưa với vấn đề này, sau khi nhìn hai người đã chọn món và ngồi xuống một cái, thì cô ta cùng người quản lý của mình cũng rời đi.

Chu Kiều vẫn luôn lưu ý động tĩnh chỗ Thẩm San San, thấy cô ta đã rời đi bè nhìn sang Cố Yến Trì: "Đó là đại minh tinh Thẩm San San đó nha, Cố tổng sao đối xử với người ta lạnh lùng vậy, một chút kích động cũng không có."

"Anh không đu idol." Cố Yến Trì đẩy dĩa bún xào đến trước mặt của Chu Kiều.

"Nhưng không phải hai người quen biết nhau sao?" Chu Kiều nắm chặt đôi đũa nhưng không động đũa, cậu cười tít mắt vẫn còn muốn hóng hớt.

Cố Yến Trì thiếu kiên nhẫn nói: "Ăn phần ăn sáng của cậu đi."

"Ờ." Tuy bị anh dùng ánh mắt khiển trách, nhưng tâm trạng Chu Kiều rất tốt.

Cố Yến Trì nhìn khóe miệng toe toét cười của cậu một cái, tuy không biết bạn trẻ nhà anh tại sao đột nhiên có tâm trạng tốt thế, nhưng anh cũng bị tâm tình của cậu ảnh hưởng, cũng vui vẻ theo.

Sau khi hai người ăn sáng xong, bèn rời khỏi khách sạn, Cố Yến Trì tự lái xe chở cậu đi vòng quanh biển.

Trên đường đi tham quan Chu Kiều cứ như bị bí bách chuyện gì đó, ánh mắt cậu nhìn Cố Yến Trì lắm lúc lại rất cổ quái.

"Tại sao lại nhìn anh bằng ánh mắt đó?" Cố Yến Trì bị cậu lén nhìn cả buổi trời, rốt cuộc không nhịn được hỏi.

Nhìn lén mà còn bị bắt bài cái kiểu ngại ngùng gì đó Chu Kiều không cảm thấy, ngược lại ưỡn ngực hiên ngang dùng ánh mắt đánh giá Cố Yến Trì.

"Cố Yến Trì." Ánh mắt Chu Kiều lóe lên, nửa đùa nửa thật nghiêm túc hỏi: "Anh thật sự là trai thẳng ư? Chắc không phải là bóng ngầm đâu chứ?"

"Cái gì?" Cố Yến Trì kinh ngạc: "Cái gì má bóng?"

"Cố tổng chỉ mới 26 tuổi mà cứ như ông cụ 62 tuổi vậy đó." Chu Kiều không giải thích, chỉ mỉa mai một câu rồi quay đầu đi.

Bỗng nhiên có chút thèm thuốc, Chu Kiều lấy gói thuốc lá ra chuốt ngược bao xuống lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng để đỡ cơn thèm, nhưng cậu không hề châm lửa đốt điếu thuốc.

Không phải cậu sợ Cố Yến Trì, mà cậu biết Cố Yến Trì không chịu được mùi thuốc lá, cho nên mới không thật sự hút.

Cố Yến Trì nhìn cậu một cái: "Kiều Kiều."

"Hả?" Chu Kiều nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ rồi đáp.

"Hút thuốc có hại cho sức khỏe, sau khi quay về cai thuốc cho anh." Cố Yến Trì nói.

Chu Kiều không lên tiếng, mà cậu từ chối đề nghị này trong im lặng.

Cố Yến Trì cũng không nói thêm điều gì, có một số thói quen cần phải có thời gian để thay đổi.

Khi hai người đi đến bờ biển, đã có không ít du khách đến trước họ rồi.

Có người chỉ là đơn thuần đến đây du lịch tắm nắng, cũng có người đến để đi dã ngoại nướng đồ ăn, song khiến cả hai người đều bất ngờ là, lại gặp Thẩm San San đang chụp ảnh tạp chí ở đây.

Tâm trạng Chu Kiều vốn đang rất tốt, bỗng nhiên lại trở nên không tốt như lúc đến đây nữa, lấy điếu thuốc đang ngậm trên miệng dắt lên bên tai, cậu xuất thần mà nhìn về hướng của Thẩm San San.

Cố Yến Trì chẳng có phản ứng gì, nhìn một cái đã thu lại tầm mắt, vỗ nhẹ lên vai của Chu Kiều kéo ý thức của cậu về.

"Có muốn nướng đồ ăn ở gần biển không?" Cố Yến Trì hất cằm về hướng khác rồi nói: "Anh thấy bên kia có cho thuê đồ nướng với có bán nguyên liệu kìa."

"Thôi bỏ đi." Chu Kiều lắc đầu, ngược lại cậu lại muốn xuống biển bơi hơn, đáng tiếc cậu là con vịt không biết bơi.

Với lại hai người là đi ngẫu hứng, cũng không có đem theo đồ bơi.

"Muốn bơi hả?" Cố Yến Trì ôm lấy vai cậu.

Chu Kiều đỏ mặt lắc đầu: "Tôi không biết bơi."

"Không sao, anh có thể dạy cậu." Cố Yến Trì nói.

Chu Kiều sửng người một chút: "Nhưng tôi không có đem theo..."

"Anh có đem theo." Cố Yến Trì xoay người mở cốp xe sau ra, lấy từ bên trong ra một cái túi đưa cho Chu Kiều: "Cậu vào trong xe thay đồ bơi đi, tôi đi mướn dù với chỗ ngồi thuận tiện mua chút nguyên liệu."

Chu Kiều: "..."

Cố Yến Trì xoa nhẹ tóc của Chu Kiều, xoay người liền đi, từ đầu đến cuối cũng không quay lại nhìn sang chỗ của Thẩm San San lấy một lần.

Biết rõ tính cách của Cố Yến Trì là như thế, nhưng Chu Kiều vẫn nhịn không được có chút vui sướиɠ trong lòng.

Có điều là độ nổi tiếng của Thẩm San San thật sự là không tồi, dù hiện trường đằng kia đang là chỗ ekip đang quay chụp, nhưng vẫn có không ít những fan hâm mộ quá khích chen lấn tới để chụp được hình của cô ta. Dù chỗ của cậu cách rất xa chỗ của cô ta, cũng có không ít khách du lịch đứng móc điện thoại ra chụp hình hoặc ghi hình lại.

Khiến cho Chu Kiều thấy mình và Cố Yến Trì giống như hai người kỳ lạ không hòa nhập với cộng đồng.

Chu Kiều vừa mới thay đồ bơi ở trên xe bước xuống, Cố Yến Trì đã thuê xong những đồ cần thiết quay lại rồi. Hai người chọn một chỗ "đóng quân" cách rất xa đám đông, đợi đến lượt Cố Yến Trì thay xong đồ bơi, thì anh kéo ngay Chu Kiều xuống biển.

Chu Kiều giống như trời sinh đã sợ nước, nước biển mới tới eo mà mặt mài cậu đã trắng bệch cả người run rẩy.

"Tôi tôi tôi..."

"Đừng sợ, có anh ở đây."

Cố Yến Trì ôm lấy eo của Chu Kiều, sự va chạm gần gũi da thịt khiến trái tim anh lỡ nhịp, nhưng anh cũng không thả lỏng tay mình ra, mà từng chút từng chút dẫn cậu đi ra xa hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »