Chương 2

Kiếp trước, nàng coi lời hứa hẹn ngẫu nhiên của Chu Tu Trần như báu vật và chờ đợi hắn tới cưới nàng.

Sống lại một đời, nàng khá khinh thường lời hứa hẹn phù phiếm về một cuộc sống mới này.

Không Yên nhìn vào mắt bà, dùng ánh mắt sắc bén đánh giá Thẩm thị, nhẹ nhàng nói: “Huống hồ, nhiều năm như vậy ta vẫn luôn xem người như mẫu thân ruột thịt của mình, nào có đạo lý mẫu thân buộc nữ nhi gả cho thân ca ca của chính mình?”

Không Yên sinh ra không nương, phụ thân hàng năm lại đánh giặc bên ngoài .

Nàng từ nhỏ được Hoàng Thái Hậu nuôi dưỡng ở trong cung.

Khi nàng bảy tuổi, phụ thân lại chết trận trên chiến trường, hy sinh mạng sống của mình vì đất nước.

Không Yên liền trở thành bé gái mồ côi.

Chu Lão Hầu Gia cùng Thẩm thị chủ động yêu cầu nhận nuôi Không Yên, Thánh Thượng tự mình hạ chỉ giao Không Yên cho Chu gia, trên danh nghĩa làm đích trưởng nữ.

Còn nói chờ đến khi Không Yên thành hôn, sẽ trả lại toàn bộ tài sản mà phụ thân để lại cho nàng.

Mà Chu Tu Trần, là trưởng tử của Chu Lão Hầu Gia .

Sau khi Không Yên vào Hầu phủ, nàng cùng hắn trở thành thanh mai trúc mã.

Hai người là bạn thời thơ ấu.

Hai đứa trẻ vô tư, sau khi trưởng thành cũng không thể tách rời.

Ba năm trước, Chu Tu Trần rời nhà đi nhập ngũ để theo đuổi danh vọng.

Trước khi rời đi, hắn đã hứa với Không Yên đợi cho hắn công thành danh toại, sẽ trở về cưới nàng.

“Yên nhi, ngươi chờ ta. Ta bảo đảm với ngươi, ta viết giấy hôn thư, cùng ngươi hứa hẹn, đời này không phải ngươi ta không cưới……”

Hắn đã hứa như vậy, Không Yên cũng thề rằng kiếp này nàng sẽ không bao giờ kết hôn với ai khác ngoài hắn.

Chu Tu Trần cũng cầu được mẫu thân Thẩm thị đồng ý, lập ra hôn ước bằng miệng với Không Yên.

Chỉ là, khi Chu Tu Trần quay trở lại, lại mang Lạc Hoan về.

Chu Tu Trần nói sẽ cưới nàng làm thϊếp cùng Không Yên cùng nhau nhập phủ.

Hắn lại lời thề son sắt, “Không Yên, ta cam đoan với ngươi, để cho Lạc Hoan nhập phủ bởi vì muốn báo đáp ân cứu mạng của nàng."

"Nàng chỉ là thϊếp, ngươi vẫn là chính thê, là đại nương tử của hầu phủ."

Không Yên không tin nàng là thanh mai trúc mã lại không so được với người từ trên trời rơi xuống.

Nàng đáp ứng và uống trà của Lạc Hoan, cũng như ý nguyện gả cho Chu Tu Trần, chính thức trở thành đại nương tử của hầu phủ.

Nhưng vào đêm tân hôn, phu quân của nàng đã đến phòng của Lạc Hoan.

Từ đó về sau, mọi người đều biết Chu Tu Trần sủng thê thϊếp diệt thê.

Nàng năm ấy mới ba mươi tuổi, làm việc quá sức lại bệnh trầm cảm, thỉnh thoảng triền miên trên giường bệnh.

Khi nàng sắp chết.

Chu Tu Trần vốn chưa từng vào phòng nàng đột nhiên ôm nàng dịu dàng nói: "Không Yên, sức khỏe của ngươi càng ngày càng tệ, nếu ngươi rời đi, sau này ta còn có thể giao phó Hầu phủ cho ai?"

Không Yên nghĩ rằng là hắn đang nhớ lại tình cảm thời thơ ấu của bọn họ. Nên hắn mới dành sự quan tâm cho nàng.

Nàng liền đại phát thiện tâm: “Sau khi ta đi rồi, ngươi có thể giao việc của Hầu phủ cho Hoan muội muội, nàng là người thông minh, không thể làm việc kém hơn ta.”

Ai biết điều mà Chu Tu Trần đang chờ đợi chính là lời hứa của nàng.

Chu tu trần cháy nhà ra mặt chuột, còn muốn nàng trước khi chết dân sổ con cho bệ hạ, xin cáo mệnh cho Lạc Hoan.

Không Yên không chịu.

Một nữ tử mang về từ chiến trường, có tư cách gì để xin cáo mệnh?

Sau đó, Chu Tu Trần mang tới trước mặt Không Yên một nam hài tử mười tuổi.

Nam hài tử này là mười năm trước, Lạc Hoan sinh cho hắn.

Không yên thế mới biết, trước khi Lạc Hoan nhập phủ, trong bụng đã có hài tử của Chu Tu Trần.