Chương 37: Đầu xỏ gây họa
Lúc Tô Vãn yếu ớt tỉnh lại thì đã qua giờ Ngọ.
Mơ mơ màng màng từ từ tỉnh lại, đột nhiên một khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ căng thẳng đập vào mắt. Giọng nói thân thiết của Việt Băng Ly vang lên ở bên tai: "Vãn Vãn, nàng đã tỉnh? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"
Tô Vãn cố gắng nâng cơ thể ngồi dậy, nhìn cảnh tường xa lạ quanh mình, khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm Tương Tư: "Tương Tư, ta làm sao lại ở đây? Rõ ràng ta đang đi dạo trong vườn hoa của Vương gia mà?
Tương Tư tiến lên phía trước muốn nói gì đó thì Việt Băng Ly vẫy nhẹ tay ý bảo mọi người đi ra. Mọi người lui ra xong, Việt Băng Ly mới ngồi xuống trước mặt Tô Vãn, cầm chặt tay mềm mại của nàng: "Vãn Vãn, đêm qua trong vườn hoa bỗng nhiên bị bốc cháy, nàng không nhớ chút gì sao?"
Tô Vãn nghe Việt Băng Ly nói xong, con ngươi hơi chuyển động nhìn Việt Băng Ly rồi bỗng nhiên cười yếu ớt: "Thân thể là cha mẹ ban cho, Vãn Vãn sao không biết quý trọng mà làm tổn thương bản thân được. Mà việc này không gây ra tai họa gì lớn...."
Việt Băng Ly cảm thấy Tô Vãn đang hiểu lầm, tay dùng lực nắm chặt tay mềm của nàng, ánh mắt trong trẻo nhìn nàng thật lâu, gằn từng chữ: "Bổn vương lấy lương tâm ra thế, nếu có nửa điểm hoài nghi Vãn Vãn, ra đường sẽ bị trời đánh....."
Lời của Việt Băng Ly còn chưa dứt, Tô Vãn đã nhanh chóng cắt ngang: "Vương gia, thϊếp hơi đau đầu, muốn nghỉ ngơi một lúc. Chàng ra ngoài đi."
"Đã qua giờ Ngọ, ta sẽ bảo Tương Tư làm cho nàng một chút cháo trắng mang tới, được không?"
Tô Vãn đảo tròn mắt, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Lúc này Việt Băng Ly mới đắp chăn lại cho nàng rồi xoay người đi ra khỏi phòng. Tô Vãn nhìn bóng lưng của hắn, nhức đầu khẽ xoa huyệt thái dương, tới cùng là ai hãm hại nàng. Nàng ngủ rất cảnh giác, không có khả năng ngủ say như vậy được. Cháy lớn cũng không hề hay biết.
Nguyên Cẩm Tố? Nàng ta sợ rằng không có lá gan đó, căn cứ vào việc hồi phủ để thăm hỏi thì nữ tử ngu dốt kia cũng biết Việt Băng Ly coi trọng nàng, làm sao có thể ngu ngốc mang găm bỏ vào miệng được. Nàng ta không có khả năng làm như vậy, như thế Nguyên Thị càng không thể làm.
Suy tư một lúc, thói quen muốn vỗ về an ủi A Chích nhưng lại không thấy A Chích. Nghiêng đầu nhìn chung quanh căn phòng nhưng vẫn không thấy. Lúc đó Tương Tư bỗng đẩy cửa đi vào, thân thiết nói: "Vương phi, cháo trắng đã chuẩn bị xong rồi. Nô tỳ hầu hạ người ăn nhé."
Tô Vãn 'Ừ' một tiếng rồi nhìn Tương Tư nói: "A Chích sao rồi? Lúc hỏa hoạn, nó có bị sao không? Không phải bị đốt cháy rồi chứ?"
Tương Tư biết tính của Tô Vãn, bình thường đừng thấy Vương phi đối với A Chích lạnh nhạt, thậm chí có phần vô tình. nhưng từ sâu trong đáy lòng thì rất quan tâm đến nó. Dù sao nàng cũng đã đi theo Vương phi vào sinh ra tử, Vương phi nhà nàng là người điển hình nói năng chua ngoa nhưng lòng lại mềm như đậu hũ.
"Sau khi hỏa hoạn lớn, nô tỳ đã đi coi thì nó đang lười biếng nằm ngủ trong đình. Không có chuyện gì cả, Vương phi đừng lo lắng." Tương Tư múc một thìa cháo đặt ngay trước môi của nàng
Tô Vãn thản nhiên mở miệng nhưng lại không muốn ăn, tay mềm đẩy bát cháo ra: "Tương Tư mang A Chích đến đây cho ta, nó không ở bên cạnh làm ta thấy không quen."
Tương Tư nhìn bát cháo trắng, gật đầu rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Một lúc lâu sau,
Tương Tư lại bước vào, A Chích đi theo ngay bên cạnh. Trong tay nàng ta còn cầm theo một cái mâm, mạnh mẽ nhét bát cháo vào tay của nàng. "Biết nương nương không thích ăn gì đó loãng, nô ty đặc biệt chuẩn bị một phần cháo thịt nạc trứng bắc thảo cho nương nương. Đã mấy canh giờ nương nương không có ăn gì, tốt xấu gì cũng nên dùng một chút. Như vậy Vương gia mới bớt lo lắng."
Tô Vãn cầm bát cháo, nhìn A Chích ngoắc ngón tay. A Chích hơi chột dạ bước đến giường nàng, ngồi chồm hổm ở đầu giường, cười lấy lòng hỏi: "Vãn Vãn, có chuyện gì? Bản tôn là thần thú, có rất nhiều chuyện để xử lý đó."
Tô Vãn một mặt cười nhạt một mặt ăn cháo, đồng thời nhìn Tương Tư nói: "Có A Chích theo hầu ta rồi, Tương Tư, muội ra ngoài đi."
"Vâng, nương nương."
A Chích nhìn Tương Tư bước ra ngoài, bỗng cảm thấy hơi lạnh tản ra khắp bốn phía, giống như đang bao vây tấn công nó vậy.
"Vãn Vãn cô nương......" Tiểu tử kia nghiêng thân, nâng mông nhìn Tô Vãn, nhỏ giọng nói.
Nhưng Tô Vãn không hề khách khí đặt bát cháo xuống, nhanh chóng nắm cái đuôi của A Chích lên, nắm chặt cổ của nó uy hϊếp nói: "Nói. Chuyện này là ai làm? Ngươi vì cái gì mà không đến, ta xém bị lửa thiêu chết. Còn ngươi ngay cả cảm thông cũng không có."
A Chích 'Ách' một tiếng, tròng mắt xoay tới xoay lui. Tô Vãn vừa thấy đã biết đó là chủ ý của nó, thật là không biết trời cao đất dày. Chưởng tay thêm mấy phần nội lực, nheo hai mắt lại: "A Chích, ngươi biết ta luôn không có kiên nhẫn."
A Chích khóc không ra nước mắt, đời này nó gặp được nữ nhân thông minh lanh lợi như vậy làm cho sởn gai ốc, tuyệt đối là một chuyện xui xẻo nhất đời của nó. Nhưng ngay sau đó, nó dựa vào đạo lý mà bảo hộ cho quyền lợi của bản thân "Thông qua chuyện này, ngươi cũng đã thấy Vương gia rất quan tâm đến ngươi đó thôi. Lửa lớn như vậy mà ngài không quan tâm đến bản thân, chạy vào cứu ngươi. Xin hỏi Vãn Vãn cô nương, người có kích động không."
Tô Vãn không để cho A Chích nói lảng sang chuyện khác làm ảnh hưởng, khẽ nhếch miệng, tà ác nói: "Hiện tại ta đang rất kích động, kích động muốn gϊếŧ chết ngươi. Ngươi dám mang tính mạng của bổn vương phi ra đặt cược. A Chích, ngươi là đồ chết tiệt."
"A.... ......A.... ... Làm sao có thể có loại nữ nhân như ngươi được chứ. Ta giúp ngươi, ngươi không cảm ơn thì thôi sao lại có bộ dáng như muốn bóp cổ ta đến chết như vậy. Tô Vãn....Tô Vãn, thế giới này làm sao có người vô tình vô nghĩa như ngươi như vậy cơ chứ. Chậc...Chậc... Thật sự là cảm thấy thương thay cho Việt Vương, cư nhiên yêu thích nữ nhân như vậy." A Chích sử dụng hết cả bốn chân, ra sức vùng vẫy.
Tô Vãn nghe xong thì bình tĩnh gật đầu cười hết sức vui vẻ, nhưng trong vui vẻ lại có ánh mắt bén nhọn như dao "Nếu nam nhân kia không coi trọng ta, đành lòng ném ta ở trong biển lửa. Thì hậu quả sẽ như thế nào?"
"Đương nhiên là chết không toàn thây....A... Không phải, ta sẽ cứu ngươi. Ta chính là thần thú cao quý." A Chính mới ý thức nói sai nên vội vàng sửa lại.
Tô Vãn tà ác nheo hai mắt lại, lật mền tơ lại rồi rút ra một sợi dây lụa dài trắng như tuyết giơ trước mặt A Chích "Ta phải trừng phạt việc ngươi lợi dụng ta nên ta quyết định cho ngươi an phận vài ngày. Ngoan... Sủng vật của Vương phi nương nương A Chích."
A Chích sùi bọt mép, bỏ mình ngay tại trận. Nhưng trên tinh thần thì khí xung quanh cơ thể hoạt động bình thường.
Giờ Dậu là lúc Tô Vãn dẫn A Chích tản bộ trong vườn hoa, đám nô tỳ nhao nhao dừng chân vấn an, ánh mắt vui sướиɠ khi thấy người gặp họa nhìn A Chích luôn lên mặt cao ngạo.
Toàn thân A Chích xù lôиɠ ʍυốn nhảy qua áp đảo đám tỳ nữ kia nhưng Tô Vãn kéo nhẹ dây lụa nói: "A Chích, không thể làm càn, đối với nữ nhân phải ôn nhu nhã nhặn."
Ôn nhu nhã nhặn? Ôn nhu cái cọng lông...
"Tô Vãn, ngươi là tiểu nhân đê tiện vô sỉ hạ lưu. Khó trách Khổng Tử nói trên đời này chỉ có tiểu nhân và nữ nhân là không thể dạy bảo. Ngươi không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm sao?"
"Tô Vãn, tháo ra, tháo ra."
"Tô Vãn, ta muốn mỹ tửu(*rượu và mỹ nhân), rượu đã nghiện rất khó bỏ, rất đau khổ... Tô Vãn..."
"Tô Vãn cô nương, ta đã biết sai rồi. Ta lấy danh nghĩa thần thú cao quý thế, về sau mà còn có ý đồ với ngươi thì sẽ chuyển kiếp thành súc sinh, không thể tu thành tiên."