Chương 33: Đυ.ng đến người của ta, chỉ nhục!
Mặt trời lên cao khỏi đỉnh đầu, Tô Vãn yếu ớt từ trong mộng đẹp mở hai mắt ra, duỗi thẳng cái lưng mệt mỗi, nhảy xuống đất, bước chân tới phần mộ tổ tiên, nhìn quan tài đã bị đào lên, vuốt cằm thỏa mãn: "Đem toàn bộ quan tài mở ra đi."
"Cái gì?" Tương Tư cùng Hòa Tiếu Bạch đồng loạt một lời kinh hô. Vị Vương phi này rốt cuộc muốn làm xiếc sao, đào phần mộ cổ tiên của người ta đã là thất đức, bây giờ còn muốn mở quan tài , xương cốt tùm lum có gì hay để xem.( Ari: Hình như tặng chap hôm nay không dúng rồi >.<)
Đuôi lông mày Tô Vãn khinh bạc, gật đầu: "Có vấn đề gì không? Không lẽ Tương Tư cô nương cùng Bạch công tử này sợ mấy hài cốt này buổi tối tới tìm các ngươi tính sổ? Đừng đừng, làm người Ám Dạ môn, tuyệt đối không thể nhát gan như vậy."
"Không phải không đúng!"
"Mở thật sao"
"Dạ! Vương phi." Tương Tư, Tiếu Bạch hai người một đầu hắc tuyến, rất hoa lệ khom người, cạy mỡ quan tài.
A Chích hưng phấn nhảy lộc cộc đi qua, Tiểu Phì Phì thân thể nhảy dựng lên, cảm giác hết sức đặc biệt, nhưng mà hắn không phải không vui thích. Hưng phấn nhảy vào trong quan tài, nắm lên vật chôn theo: "A a.... ..........Tô Vãn rất nhiều bạc, rất nhiều châu báu, phát tài nha!"( Ari: Mấy bé rất đáng yêu,cơ mà bt quá mấy bé ơi…Vãn tỷ làm đạo mộ rồi )
Tô Vãn liêc A Chích một cái, vươn tay đã nắm nó trên thân thể của Phì Phì, ném tới tấm bia đá, cầm lấy một cái ngọc phỉ thúy liền giắt lên cổ nó: "Nột, ngươi có khả năng nhanh nhẹn, đây là phần thưởng Vương phi nương nương cho ngươi."
Đỉnh đầu A Chích tức giận, "Tô Vãn, ngươi nghĩ như vậy có thể đem ta đuổi đi sao? Không được, ít nhất ta muốn cái quan tài này, còn những thứ khác thuộc về ngươi."
Tô Vãn không nói gì, trực tiếp cầm mấy cái vòng ngọc còn có một lọ hoa lỗi thời, ném tới chân Tương Tư cùng Tiếu Bạch: "Thu lại, từ nay về sau, đây là của Ám dạ môn."
Cảm tình vương phi nương nương là tới lấy tài vật, thuận tiện phát tiết một chút? Thế nhưng đồ chôn theo người chết, cũng có thể lấy sung sướиɠ như vậy. Không phải là quái dị! Đây tuyệt đối là một điều ác thú vị.
Trải qua sự hành hạ gần nữa canh giờ, châu báo bị lấy đi hết, hơn nữa ngay cả hài cốt còn bị vứt khắp nơi. Tô Vãn thậm chí còn khoa trương để cho A Chích mang đầu sọ về nhà, làm nó giận đến trực tiếp nhày lên đầu cành cây không trở về nhà.
Tương Tư dụ dỗ nó hồi lâu, cầm rượu ngon đến dụ dỗ nó mới miễn cưỡng nhảy xuống cành.
Thu thập xong hết tất cả, Tiếu Bạch thông qua một chút thủ đoạn giang hồ bán tất cả châu báu lấy tiền mặt, hoàn toàn đổi thành bạc trắng gởi vào Ngọc Tử Lý của Ám Dạ môn. Tuy nói Tô Vãn vẫn luôn tại kinh thành ứng phó chuyện trong nhà cùng chuyện trong vương phủ. Tiếu Bạch vẫn không nhàn rỗi, âm thầm chiêu dụ không it chi sĩ vào Ám Dạ.
Đến lúc này trên giang hồ đồn đại không ít tin đồn về Ám Dạ môn, nhưng ít lại càng ít. Đại đa số người trên giang hồ đối với môn phái mới tạo lên chỉ cười nhạt, bao nhiêu nhiệt huyết thanh niên, cực kỳ hứng thú sáng tạo môn phái, nhưng đến cuối cùng có thể duy trì còn được mấy người, có thể đặt chân trên giang hồ được bao nhiêu.... ...
Tô Vãn ngồi trong quán trà, nghe người giang hồ thảo luận chuyện Ám Dạ môn, có chút không vui, nhẹ liếc người này người nọ, nhẹ tay vỗ mặt bàn, chiếc đũa phút chốc tập kích hướng bát quái nam nhân. Tương Tư ngay sau đó đón lấy nói:"Người Ám Dạ môn, ngươi há lại bực những lời thảo luận của những người vô danh này, nếu không phục, đại khái phía trước chịu chết."
Nam nhân mặc áo choàng sắc tím nghe được lời Tương Tư nói, tức giân đập bàn đứng lên, rút ra trường kiếm: "Xem ra các ngươi đúng là người của Ám Dạ môn, vừa đúng lúc, hôm nay có bản lĩnh quang minh chính đại đánh một hồi, có thực lực hay không, rốt cuộc tự nhiên sẽ biết."
Tương Tư nhíu mi, nhìn Tô Vãn, cúi đầu hỏi: "Vương phi, người tự mình động thủ, hay là Tương Tư thay người giải quyết."
Tô Vãn đứng dậy, khăn lụa từ bên hông trượt ra, che đi nữa gương mặt, khiến cho người ta cảm giác giống như tiên nữ, nàng đi lại uyển chuyển, thật sự làm cho người ta không thể đoán ra trong võ công của nàng có bao nhiều điểm tốt. Cặp mắt phượng hoàng, xuyên thấu liếc nhìn thiên thanh lãnh, môi hé mở: "Trong vòng một chiêu, nếu ngươi không quỳ xuống cầu xin ta tha thứ, hai chữ Tô Vãn tên ta sẽ viết ngược. Thế nhưng, ngươi nên hiểu rõ, quỳ gối bên cạnh ta, nhất định không hẳn là cầu xin đơn giản như vậy."
Người đó thấy Tô Vãn hung hãn như vậy, mà bên kia bọn hắn cho tới bây giờ đều chưa từng nghe qua, càng thêm khinh thường, "Hãy bớt xàm ngôn, xem bổn đại gia khiến cho cô gái này biết thế nào là lợi hại."
Lời còn chưa dứt, hắn dương lên đại đao không chút lưu tình hướng về Tô Vãn mà đánh, những nàng cứ thế lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm thân hình cùng chiêu thức của người đang bay tới, phút chốc ngân châm lóe ra, xích.......
Hai cây châm bạc lộng lẫy đánh vào đầu gối của hắn, đao chưa rớt, hắn đã bị đây hai đầu gối quỳ xuống đât, một tiếng hô nhỏ thống khổ, "A... Ngươi đánh lén! Có thể lại như vậy dùng thủ đoạn hèn hạ!"
Tô Vãn bỗng nhiên xùy cười ra tiếng, giống như nghe được truyện cười trong thiên hạ, "Ngươi vung đao đối với ta, ta xuất thủ, lại kêu là đánh lén sao? Đại Hồ Tử huynh đệ, nơi này nhiều người thấy như vậy, ngươi chẳng lẽ lại muốn ức hϊếp tiểu nữ."
"Ngươi... Muốn chém muốn gϊếŧ muốn róc thịt, tùy ngươi xử trí!" Nam nhân Đại Hồ Tử không chịu khuất phục nghiêng đầu sang chổ khác, ngấm ngầm chịu đựng sự đau đớn giữa hai chân, rầu rĩ nói.
Tô Vãn ngoái đầu nhìn lại, ôm lấy thân thể A Chích, khéo cười duyên dáng, "A Chích, ngươi nói muốn xử trí như thế nào đối với Đại Hồ Tử huynh đệ, ngươi cần phải hạ thủ lưu tình rồi. Gia đình chồng ta dù sao cũng là danh môn chính phái."
Mắt A Chích liếc Tô Vãn, "Ngươi làm ra vẻ, nữ nhân gian trá." Hiển nhiên, mọi người chung quanh đều nghe không hiểu lời nói của A Chích, chỉ có một mình Tô Vãn có thể hiểu
Nàng nghe A Chích nói xong, cười ra thành tiếng: "Tốt tốt, ta nghe theo."
Người chung quanh nhìn kinh ngạc, vị nữ nhân này rất kì quái, cư nhiên hỏi một con hồ ly, mà còn giống như thật sự có thể cùng hồ ly nối liền. Cho dù đeo khăn che mặt, dường như có thể cảm giác được nụ cười kia thật sự khuynh thành. Như thế thật xinh đẹp, phong hoa tuyệt đại. Mỹ nhân lại như thế nào nào có thể khıêυ khí©h của nàng? Mọi người nghi hoặc giữ.......
Tiếu Bạch nghi hoặc đem Văn Phòng Tứ Bảo đặt đến trước mặt Tô Vãn, Tương Tư vén tay áo mài mực, đem bút Lang Hào nhúng trên mực đưa tới bên cạng nàng: "Môn chủ..."
Tô Vãn nhận bút, nhỏ nhẹ cúi người, vẫy nhẹ bút, nhưng mà sau cả nửa ngày lại thu bút, nhạt cười ra tiếng: "Nhớ kỹ, kẻ đυ.ng đến ta, chỉ có nhục!" Dứt lời, đặt bút xuống, liên ôm A Chích vươn người nhảy lên xe ngựa rời đi.
Lúc mọi người nhìn đến mặt Đại Hồ Tử, cũng nhịn không được ôm bụng cười lăn lộn, cô nương kia giống như tiểu thư của quan phủ, cư nhiên làm ra chuyện buồn cười như vậy, thật sự làm người ta khó có thể tưởng tượng.
Giống như con mèo bị vứt bỏ râu, một chữ Vương to lớn ở mi tâm, chung quanh ánh mắt một vùng đen tối, xem ra giống như một con gấu mèo đáng yêu. Vật này đúng là phi hổ, con mèo Diệc Phi, cũng không phải gấu mèo, còn đây là tứ bất tượng rồi!
Tương Tư khinh cười ra tiếng, "Vương phi nương nương, ngươi đúng là thu thập được tên Đại Hồ Tử kia."
Tô Vãn ánh mắt khinh thường di chuyển, " Thứ này ít nhiều A Chích cũng cấp cho ta linh cảm."
A Chích hèn mọn nhìn nàng một chút, mất hưng kháng tụng: "Ngươi căn bản chính là gián tiếp làm ô nhục thân phận thần thú cao quý của ta! Tô Vãn, ngươi thật nông cạn, lại còn ngu ngốc, ta và ngươi thề không đội trời chung."
Tô Vãn bất đắc dĩ nhún nhún vai, cười mà không nói.
Tô Vãn tuy nhiên không quá lên giọng, nhưng là vô cùng lên giọng, Việt Băng Ly ở phía xa kinh thành, lại đem tất cả hành tung của nàng đặt vào trong đáy mắt, đang nghe đến Tô Vãn thu nhập Đại Hồ Tử, chuyện lý thú nhất là lúc đào phần mộ tổ tiên của người khác, có thâm ý cười: " Như vậy mới có phong độ Vương Phi, mà tiểu thê tử này dường như không qua sự tưởng tượng của bổn vương."