Phủ Trung Dũng Hầu người ngã ngựa đổ.
Trước thì có Hầu gia muốn lấy thê tử mới, sau thì có lão phu nhân muốn xuất gia.
Mà người luôn nắm giữ đại cuộc, ổn định lòng người là Hầu phu nhân, lại không nói một lời.
Đám hạ nhân đi hỏi, chỉ đáp:
"Nghe theo Hầu gia."
"Nghe theo lão phu nhân."
Vân Chi nhiều lần sờ trán ta.
Lo lắng không biết có phải mấy ngày trước ta bị bệnh nên hỏng đầu óc rồi không.
Ta bảo nàng đi lấy rượu.
Nấu rượu để thưởng tuyết, không thể nào thoải mái hơn.
Dù sao tuồng vui này vẫn còn một đoạn thời gian nữa mới được hát.
Sao bà bà có thể đi xuất gia thật được chứ?
Kiếp trước khi bị ép khô đến giọt m.á.u cuối cùng, ta mới biết.
Sổ sách bà bà đưa cho ta năm đó, chỉ là một phần nhỏ của Hầu phủ.
Bà ôm khư khư tài sản, giữ chặt nhi tử, tôn tử, trước giờ chưa từng nghĩ đến việc giao quyền.
Cái gọi là đưa việc bếp núc giao cho ta quản lý, chẳng qua là gõ chiêu bài "Hầu phủ sa sút", chờ ta dùng của hồi môn để bổ khuyết chi phí trong phủ.
Sao Thẩm Hoài Chi có thể dễ dàng nhượng bộ được?
Mấy năm nay, hắn thăng tiến nhanh chóng, trở nên tự mãn.
Còn vị Đỗ cô nương kia thủ đoạn phi phàm.
Kiếp trước, theo lời của Thẩm Hoài Chi:
"Nàng ấy là trăng trên trời, là tuyết trong mây! Nữ tử phàm tục như ngươi sao có thể so sánh được?!"
"Muốn ta để nàng ấy làm thϊếp? Ta thấy là ngươi đang nằm mơ!"
Quả nhiên, trên đường bà bà rời Kinh, đã bị Thẩm Hạo khóc thấu trời đất "ép" trở về phủ.
Ba ngày sau, Thẩm Hoài Chi đã chọn xong ngày tốt, dùng thiệp đỏ chuyển vào nội viện thông báo.
Là ngày 18 tháng sau, gấp thật.
Qua thêm ba ngày, rốt cuộc bà bà cũng không thể nhịn được nữa, dẫn theo thúc thúc, thúc mẫu, đệ tức, điệt tức của nhị phòng, tam phòng tới phòng dưới.
Rầm rầm rộ rộ ngồi kín viện của ta.
Hôm nay là ngày 15.
Trước đây, cứ 15 hàng tháng, ta đều sẽ gọi các phòng tới để cùng nhau dùng bữa, ngắm trăng.
Trong ngoài Hầu phủ, ai cũng khen ta một câu "Hiền huệ".
Nhưng bọn họ cũng dạy ta.
Làm người, không nên sống thành dáng vẻ mà người khác muốn thấy trong mắt.
Vì vậy lần này, mọi người nhìn vào tách trà trước mặt, ngơ ngác nhìn nhau.
"Thôi Diệu Nghi, ngươi chỉ biết dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này thôi hả?!"
Ồ, Thẩm Hoài Chi cũng ở đây.
Hắn cho rằng ta cố ý chọc tức bà bà khiến bà muốn xuất gia, cố ý gọi mọi người tới nhưng chỉ dâng trà lên, đều là do ta đang kháng nghị trong im lặng.
"Tổ mẫu, chỉ là một bữa ăn nhỏ thôi, Hầu phủ chúng ta còn thiếu hay sao?"
"Việc này cháu bảo Lý ma ma đưa tới là được!"
Thẩm Hạo vừa nói, vừa hung hăng liếc nhìn ta.
Ta nhếch khóe môi.
Chỉ rũ mắt xuống uống trà.
"Thôi thị, nếu con có gì uất ức, hay có gì không hài lòng, con đừng ngại, cứ nói ra đi."
Bà bà ngồi ở chủ vị, vẻ mặt hiền lành mở miệng.
Xem như ta đã hiểu.