Ta chưa từng nghĩ tới mình sẽ c.hế.t đi như vậy.
Gió mang theo tuyết thổi vào trong phòng như những lưỡi dao.
Tỳ nữ quỳ xuống đất khóc:
"Phu nhân, bên kia nói... nói không còn than nữa..."
Sao có thể thế được?
Đường đường là Hầu phủ, mùa đông lạnh giá lại không để dành than?
Chẳng qua là lệnh của một người nào đó mà thôi.
Cắt xén thức ăn, cắt xén chi tiêu, thậm chí ngay cả than để sưởi ấm cũng không cho.
Về phần đó là lệnh của người nào.
Còn không phải là bà bà luôn miệng nói sẽ coi ta như thân nữ khi ta được gả tới sao.
Là phu quân lúc cầu cưới ta, nói cả đời này cả đời này sẽ không rời xa ta.
Hoặc là thân nhi tử mà ta mang thai chín tháng mười ngày, lại gọi người khác là "Mẫu thân".
Lại có gió lùa vào, ta ôm ngực ho khan một trận, lại ho ra một bụm m.á.u.
"Phu nhân!"
"Phu nhân, nô tỳ đi mời đại phu!"
"Không cần."
Đêm 30 Tết, có đại phu nào đồng ý bất chấp gió tuyết, để xem bệnh cho một người bị phu quân ruồng bỏ chứ?
Ta bảo Vân Điệp mang ghế nằm ra ngoài sân.
Chỉ chốc lát sau, pháo hoa thắp sáng cả bầu trời đêm.
Cách một con đường.
Hầu phủ đón tân nương mới, thêm người mới, đêm 30 này, đương nhiên là vô cùng náo nhiệt.
Chỉ có ta.
Gả vào Hầu phủ hai mươi năm, cúc cung tận tụy vì toàn bộ Hầu phủ.
Nhưng kết quả lại không được bà bà yêu thương, phu quân ghét bỏ, nhi tử chán ghét.
Thật là... mỉa mai.
"Phu nhân? Phu nhân?"
Tiếng pháo hoa át đi tiếng khóc của Vân Điệp.
Ta đã c.h.ế.t ở đây, trong một đêm vui vẻ của cả gia đình.
Phu quân ta ôm người mới, nhi tử đốt pháo hoa, bà bà uống trà mới.
Không có một người nào nhớ đến một nữ nhân bị bỏ* đã dốc hết tâm tư vì bọn họ.
(*Từ gốc 下堂妇: Hạ đường phụ: trong thời xưa chỉ bị trượng phu bỏ nữ tử hoặc từ chính phòng bị biếm làm thϊếp.)
May mà còn ông trời nhớ đến ta.
Ta được trùng sinh.
Giờ phút này, ta đang cầm một tách trà trên tay, khó khăn lắm mới không ném vào người Thẩm Hoài Chi.
"Thôi Diệu Nghi, người đừng quá phận!"
"Lấy một bình thê mà thôi, ngươi tức giận như thế làm gì?"
Ta sửng sốt, nắm chặt tách trà trong tay.
Đây là sáu năm trước.
Thẩm Hoài Chi đã nuôi một ngoại thất ở ngoài mười năm, giấu rất cẩn thận.
Sau khi ta nhận được tin, đã bệnh nặng một trận.
Còn chưa bình phục, Thẩm Hoài Chi đã công khai đưa người vào phủ.
Nói muốn lấy nàng ta làm bình thê.
"Ta và A Trĩ vốn là thanh mai trúc mã, có hôn ước từ lâu."
"Nếu không phải đã lấy ngươi trước, ta nhất định sẽ lấy nàng ấy làm chính thê."
"Giờ làm bình thê, nàng ấy còn phải gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ."
"Ngươi còn có gì mà không hài lòng?"
Gả cho hắn mười năm, ta không hề biết hắn còn có hôn ước với thanh mai từ trước.
Kiếp trước, ta ném tách trà không chút do dự.
Ta và Thẩm Hoài Chi ầm ĩ một trận lớn, giận đến mức hộc máu.
Mầm bệnh đã được gieo xuống từ lúc này.
Nhưng bây giờ, tay cầm tách trà đang giơ lên kia
khẽ run.
Không có lấy một chút phẫn nộ.
Ta đã trùng sinh.
Trùng sinh khi mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.
"Bất kể ngươi có đồng ý hay không, ta nhất định phải..."
"Vậy thì lấy đi."
Ta chậm rãi đặt tách trà xuống.
Thẩm Hoài Chi sững người.
"Phu quân không quan tâm đến việc Đỗ cô nương gả lần hai, không kiêng kỵ ánh mắt thế tục, thực hiện hôn ước mười mấy năm trước."
"Thật là có tình có nghĩa."
Ta nhấp một ngụm trà, nhướng mày nhìn hắn:
"Vậy thì chọn ngày tốt, đón Đỗ cô nương vào cửa thôi."