Dưới lầu.
Mặc dù biệt thự cách âm đủ tốt, nhưng dù sao cửa phòng khách cũng mở rộng, những người khác đều nghe thấy tiếng bùm bùm rõ ràng.
Ngay cả sắc mặt của Tưởng Mộng cũng trắng bệch. Cô ta theo bản năng sờ sờ bụng mình, luôn có ảo giác chính mình sẽ bị Cố Tuyết Nghi thu thập trong chốc lát ...
Nhất định là Cố Tuyết Nghi đang gϊếŧ gà dọa khỉ!
Chính là cố ý dọa cô ta!
Nhưng ... Nhưng ngay cả tứ thiếu ... Không, hiện tại ngay cả Giang thiếu cũng đều bị đánh... Tưởng Mộng trợn mắt há hốc mồm nhìn Giang Tĩnh, bối rối trong lòng chậm rãi khuếch tán ra.
"Giang, Giang thiếu không sao chứ?" Tuy rằng phía trước Giang Tĩnh không cho cô ta khuôn mặt tốt, nhưng lúc này Tưởng Mộng lại ân cần nghênh đón.
Vốn dĩ tư thế của Giang Tĩnh còn có chút không được tự nhiên, lúc này lập tức thẳng lưng, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không có việc gì, tôi rất tốt."
"Yến phu nhân đối với người khác cũng quá vô lễ..." Tưởng Mộng buồn sầu nhíu mày.
"Không có, rất tốt, Yến phu nhân rất lễ độ."
Tưởng Mộng: "..."
Giang Tĩnh lười nói nhảm với một người qua đường như vậy, cũng không nhìn cô ta nữa, vội vàng ra khỏi cửa Yến gia trước.
Trên lầu, bầu không khí có chút lúng túng.
Yến Văn Bách chưa từng ở chung một không gian với Cố Tuyết Nghi lâu như vậy, Cố Tuyết Nghi luôn ở trong trạng thái sắp giậm chân hoặc đang giậm chân, không ai có thể cùng chung sống hòa bình với cô.
Nhưng hôm nay...
Lúc này Yến Văn Bách mới nhìn khuôn mặt Cố Tuyết Nghi.
Cô đánh Giang Tĩnh để bảo vệ cậu ta?
Không.
Này cũng quá buồn cười.
Chuyện này căn bản là không có khả năng!
Thời điểm suy nghĩ trong đầu Yến Văn Bách đang bay loạn, đột nhiên Cố Tuyết Nghi giãn thắt lưng ra, giơ tay lên "hưu" một tiếng.
Thắt lưng bay lên người Yến Văn Bách.
Mẹ nó!
Thật là mẹ nó đau!
Cuối cùng Yến Văn Bách cũng cảm nhận được tư vị vừa rồi bị đánh của Giang Tĩnh, đổi lại là ai thì cũng phải chịu thua...
Yến Văn Bách oán hận cắn răng: "Cố Tuyết Nghi! Cô muốn gì?"
"Tôi đánh cậu ta, là bởi vì cậu ta bắt nạt cậu, ngoài miệng không tôn trọng Yến gia."
"Tôi đánh cậu, là bởi vì cậu lựa chọn phương thức đánh nhau kém cỏi như vậy để giải quyết phiền toái, không thèm để ý đến thể diện Yến gia."
Cố Tuyết Nghi dừng một chút: "Chọn thì thôi, còn đánh thua."
“......”
Trên mặt Yến Văn Bách lập tức bốc cháy.
Cố Tuyết Nghi vừa định há miệng nói, nói Thịnh gia tôi không có người như cậu, ngay cả đánh nhau cũng có thể đánh thua. Chờ lời đến bên miệng mới đột nhiên nhớ tới hiện giờ cô đã không còn là chủ mẫu của Thịnh gia nữa.
Cố Tuyết Nghi nhíu mày, giơ tay quất Yến Văn Bách một roi: "Lần này, đánh chính là do cậu không hiểu cái gì gọi là lớn nhỏ có thứ tự, không có tôn ti."
Yến Văn Bách phải gắt gao cắn môi mới không kêu ra.
Cậu ta trừng mắt nhìn Cố Tuyết Nghi, có chút căm hận, có chút phẫn nộ, ngược lại không còn loại chán ghét như trước.
Nội tâm của cậu ta cực kỳ phức tạp, trong đầu cũng là lộn xộn...
Cố Tuyết Nghi dừng tay, lần này cô không có chậm rãi cuốn thắt lưng, mà là thuận tay ném sang một bên.
Lúc này Yến Văn Bách mới chậm rãi buông lỏng đôi môi đang cắn chặt, bởi vì phải chịu đựng đau đớn, cậu ta vừa mở miệng, âm điệu cũng giảm xuống không ít...
"Cô không đánh?"
Bọc lấy một chút oán khí, ngữ điệu lại mềm nhũn, ngược lại có chút giống như đang làm nũng với người thân cận.
Yến Văn Bách âm thầm cắn răng, lập tức hối hận vì đã mở miệng.
Cố Tuyết Nghi căn bản không chú ý tới đủ loại phản ứng của cậu ta, cô hết sức thản nhiên nói: "Ừm, không đánh. Đánh người ngoài cần phải nặng tay mới có thể có hiệu quả chấn nhϊếp. Đánh người nhà mình, không giống nhau."
Người nhà mình?
Yến Văn Bách ngây ngẩn cả người, cậu ta há miệng thở dốc, vừa ngậm lại, lại há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói ra câu cô không phải người Yến gia.
Cố Tuyết Nghi chậm rãi đi về phía trước, hơi hơi cúi người, cúi đầu nói với người ở dưới tầng: "Bác sĩ."
Bác sĩ gia đình còn chưa đi, lúc này vội vàng cầm lấy hòm thuộc, vội vàng cộp cộp cộp chạy lên.
Cố Tuyết Nghi xoay người dựa vào lan can phía sau, chỉ chỉ vào trán Yến Văn Bách: "Xem cho cậu ta một chút."
"Kể cả vết thương vừa bị đánh trên người."
Vẻ mặt của cô vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như trước, mặt mày lại xinh đẹp kinh người.
Áo gió màu đỏ khoác lên người cô giống như hóa thành một ngọn lửa, vững vàng in ở đáy mắt người khác, mang theo nhiệt độ nóng rực.
Yến Văn Bách cúi đầu.
Đáy lòng dâng lên cảm xúc phức tạp hơn, bên trong xen lẫn một chút hương vị vừa chua xót vừa ấm áp không dễ phát hiện.