"Ngài..." Có một thanh niên đột nhiên đi nhanh hai bước, đến bên cạnh Cố Tuyết Nghi khom lưng, thay cô sắp xếp làn váy.
Cố Tuyết Nghi quay đầu lại.
Người đàn ông trẻ tuổi đối diện với ánh mắt của cô, dừng một chút, mới thuận lợi nói xong những lời còn lại: "Ngài phải cẩn thận một chút."
Cố Tuyết Nghi cười nhạt với anh ta: "Được."
Lại quay đầu lại, liếc mắt một cái đã thấy Trần Vu Cẩn đang chờ ở đó.
Nụ cười trên mặt Cố Tuyết Nghi còn chưa hoàn toàn biến mất, Trần Vu Cẩn vừa lúc bắt được một chút nụ cười thoáng qua kia. Mặt mày của cô hơi cong lên, đáy mắt như có ánh sáng phát ra, là vẻ đẹp hoàn toàn khác với lúc lãnh đạm ít nói.
Trần Vu Cẩn dừng một chút, nghiêng người: "Phu nhân, mời."
Trần Vu Cẩn là ai?
Một trong những trợ thủ đắc lực của Yến Triều.
Thường xuyên làm người phát ngôn của Yến Triều, tham dự các bữa tiệc khác nhau, cũng quen biết rất nhiều đại gia trong giới. Người mà anh ta mời đến cho Cố Tuyết Nghi, đương nhiên là đội ngũ tạo hình cao cấp nhất.
Cố Tuyết Nghi còn chưa cẩn thận soi gương nên hồn nhiên không biết được bộ dáng hiện tại của mình.
6:30, xe của bọn họ đến khách sạn Tư Lệ Tạp.
Hội trường bữa tiệc đã bố trí không sai biệt lắm, bồi bàn đi qua đi lại ở trong đó, ngay cả phóng viên cũng đã ngồi xổm ở ngoài cửa khách sạn, chẳng qua Cố Tuyết Nghi và Trần Vu Cẩn đi cửa phụ nên không bị phóng viên chụp được.
Hai người vừa đi vào trong, Trần Vu Cẩn đã lập tức lên tiếng hỏi: "Nhị thiếu cùng Tứ thiếu sẽ không tham dự?"
"Ừm." Cố Tuyết Nghi thản nhiên lên tiếng, nghiễm nhiên là phong phạm của gia trưởng: "Yến Văn Gia đi đến đoàn làm phim quay phim, Yến Văn Bách muốn đọc sách, cần gì phải để tiểu bối đi theo cùng."
Tiểu bối?
Cũng chỉ có Cố Tuyết Nghi mới coi bọn họ là mấy đứa trẻ.
Rất nhanh quản lý khách sạn đã đi ra nghênh đón, chờ đến gần thì lập tức sửng sốt.
Người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục giày da, khuôn mặt tuấn mỹ. Người phụ nữ trẻ tuổi mặc váy dài, đẹp đến kinh người. Thoạt nhìn có chút xứng đôi.
Nếu như không phải vừa vặn xem qua hot search, nhìn thấy ảnh chụp của Yến phu nhân, chắc chắn quản lý sẽ nhận nhầm đây là bạn gái của thư ký Trần.
"Đây là... Đây là danh sách, mời Yến phu nhân xem qua.”
Quản lý cẩn thận đưa danh sách bữa tiệc.
Yến phu nhân đẹp quá mức. Rõ ràng phong cách trang điểm hôm nay không phải là *thịnh khí lăng nhân, ngược lại khí chất hôm nay của Yến phu nhân còn có chút thiên về trầm tĩnh nhu hòa, nhưng quản lý lại có thể cảm giác được một cỗ áp lực khó hiểu.
*Thịnh khí lăng nhân: Khí thế kiêu ngạo bức người.
Trần Vu Cẩn khẽ thở dài một hơi: "Để tôi."
"Ừm?" Cố Tuyết Nghi quay đầu nhìn anh ta.
Trần Vu Cẩn chưa từng có lòng tốt như vậy.
...... Nhưng bữa tiệc hôm nay là thể diện của Yến gia.
Hơn nữa...
Trần Vu Cẩn thản nhiên nói: "Hôm nay phu nhân ăn mặc trang trọng, sao có thể cúi người khom lưng làm những chuyện nhỏ như vậy được?"
Cố Tuyết Nghi rút tay về, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không nhanh không chậm, hơi gật đầu: "Vậy vất vả cho thư ký Trần."
Trần Vu Cẩn thu bộ dáng của cô vào đáy mắt, đáy lòng nhịn không được mắng một tiếng "Mẹ nó".
Nếu nói Cố Tuyết Nghi trước kia làm cho người ta phiền lòng
Nhưng bây giờ càng ... Càng làm cho người ta không thể làm gì được. Cô biến thành một người khác, trở nên thông minh, biết nắm bắt đúng mực, khí chất cũng trở nên nổi bật, một lời nói một hành động đều không sảy ra sai lầm.
Mỗi một nhất cử nhất động của cô, sẽ không tiếng động mà xâm nhập, cũng sẽ cường thế nghênh diện mà đến.
Làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác không thể ngăn cản.
Chỉ chốc lát sau, lại có người phụ trách việc giao tiếp với truyền thông đi tới tìm Cố Tuyết Nghi.
"Yến phu nhân, đây là danh sách truyền thông hôm nay."
Trần Vu Cẩn nhẹ nhàng hít sâu một hơi, giữ nguyên tắc tiễn Phật tiễn đến Tây thiên, một tay nhận lấy: "Đưa tôi."
Người phụ trách đối chiếu khách cũng đi theo.
"Yến phu nhân, cái này là..."
Không đợi đối phương nói xong lời.
Trần Vu Cẩn: "Đưa tôi."
Năng lực của Trần Vu Cẩn cường hãn, muốn ứng phó với một bữa tiệc, đương nhiên là dư dả.
Mà Cố Tuyết Nghi cũng không sợ phải gánh vác những trường hợp như này, chỉ là cô còn chưa quá thích ứng với thời đại này, có thể ngồi học hỏi một chút cũng là chuyện tốt.
Cố Tuyết Nghi cứ như vậy ngồi xuống sô pha, ngồi đến bảy giờ rưỡi.
Sau đó cô mới chậm rãi đứng lên, đi về phía sảnh chính.
Mà Trần Vu Cẩn đã sớm xử lý xong tất cả mọi chuyện, anh ta lập tức đi theo, tụt lại phía sau Cố Tuyết Nghi nửa bước.