Hai người đều mang tâm tư, xuất phát điểm bất đồng nhưng đích đến giống nhau, một đường bình yên vô sự về đến Yến gia.
Mà Cố Tuyết Nghi đi nửa ngày, biệt thự Yến gia lại bắt đầu bận rộn.
"Giản tiên sinh về thủ đô." Người giúp việc khom người nói.
Giản tiên sinh?
Giản tiên sinh gì?
Cố Tuyết Nghi cũng không thể tìm được tin tức chi tiết có liên quan gì từ trong trí nhớ của nguyên chủ. Ngay cả khi nhớ lại cuốn sách, dường như cốt truyện trong cuốn sách hiếm khi đề cập đến nhân vật này.
Cố Tuyết Nghi quay đầu nhìn về phía Yến Văn Gia.
Yến Văn Gia tránh đi ánh mắt của cô một chút, thản nhiên nói: "Hình như là bạn của anh trai tôi."
Cố Tuyết Nghi gật đầu, đáy lòng có nhận thức nhất định về vị trí của người này.
Tuy rằng rất ít khi Yến Văn Gia về nhà, nhưng phòng của anh ta vẫn luôn ở đó. Anh ta đi thẳng lên lầu.
Cố Tuyết Nghi nhìn lướt qua, cũng không lên tiếng ngăn cản.
Rất nhanh đã có điện thoại gọi tới biệt thự Yến gia.
Cố Tuyết Nghi nhận lấy, bên kia truyền ra một giọng nữ lễ phép: "Xin chào, tôi là Tuyết Lâm, thư ký của Giản Xương Minh tiên sinh, tối mai Giản tiên sinh sẽ dẫn Giản Nhuế phu nhân đến Yến gia chào hỏi, ngài xem có thuận tiện không?"
Cố Tuyết Nghi chần chờ một chút, nhanh chóng đưa ra phán đoán: "Thuận tiện."
Đầu kia.
Giang Việt bấm số gọi.
...... Số máy bận.
Quay số một lần nữa, vẫn là bận.
Mà sau khi Cố Tuyết Nghi vừa cúp điện thoại đến từ Giản Xương Minh, rất nhanh đã nhận được một cuộc điện thoại mới.
"Yến phu nhân, xin chào. Tôi là thư ký của Yến tổng, tôi nhận được tin tức tối mai Giản tiên sinh đến Yến gia chào hỏi. Nếu thuận tiện, nhờ phu nhân mang theo tôi.”
Cố Tuyết Nghi lập tức ý thức rõ ràng rằng thân phận của vị Giản Xương Minh tiên sinh này không tầm thường.
Dù sao hiểu biết của cô về thế giới này cũng chưa đủ, Cố Tuyết Nghi cũng không có ý định làm liều, không chút do dự đáp ứng yêu cầu của thư ký.
Nhưng dường như hai cuộc điện thoại này chỉ là khởi đầu.
Vừa mới buông điện thoại xuống, ngay sau đó lại vang lên.
"Tuyết Nghi." Lúc này đây đầu dây bên kia truyền ra giọng nữ ôn hòa, tuổi hẳn là khoảng bốn mươi năm mươi tuổi.
Người ở đầu dây bên kia dừng lại một chút rồi nói, "Là mẹ đây."
Thì ra nguyên chủ có ba mẹ.
Lúc này Cố Tuyết Nghi mới gian nan kéo ra một đoạn giới thiệu cực kỳ ngắn gọn về ba mẹ của nữ phụ này từ trong trí nhớ —— Cố Học Dân, khởi nghiệp từ việc buôn bán tài liệu học tập, sau đó mở phân xưởng phụ trách kinh doanh xuất khẩu quần áo nữ, sau đó thành lập thương hiệu của riêng mình.
Cuối cùng Cố gia cũng lọt vào hàng ngũ "có tiền".
Trương Hân, vợ hai của Cố Học Dân, sau khi tốt nghiệp đại học liền gả cho Cố Học Dân. Thất nghiệp.
Cố Tuyết Nghi yên lặng tiêu hóa tin tức này, vừa đáp lời người ở đầu dây bên kia: "Ừm."
Nghe thấy giọng nói của Cố Tuyết Nghi, dường như người ở đầu dây bên kia nhận được sự cổ vũ nào đó, lập tức nhu hòa cười, hỏi: "Ngày mai Giản tiên sinh muốn tới nhà phải không? Bây giờ con đang ở Yến gia một mình. Ba con lo lắng con không chống đỡ nổi, cho nên mới bảo ta gọi điện thoại tới hỏi con, nếu cần, ba mẹ sẽ đến, ở bên cạnh con, như vậy con cũng không cần lo lắng..."
"Không cần."
Đầu dây bên kia còn chưa nói hết, cứ như vậy bị nghẹn lại.
"Con không cần tùy hứng, làm sao có thể không cần chứ?
"Chúng ta là người một nhà, cần gì phải nói lời hai nhà?"
"Có phải thư ký của Yến tiên sinh cũng đã liên lạc với con không? Ta thấy chúng ta đến là được rồi. Vị thư ký kia cũng không cần tới nữa. Gần đây Yến tiên sinh mất tích, thư ký của cậu ấy cũng rất bận rộn...”
Bọn họ ở trong điện thoại, ngay cả gọi thẳng tên của Yến Triều cũng không dám.
"..." Cố Tuyết Nghi trực tiếp cúp điện thoại.
Cô xuất thân tướng môn, thuở nhỏ được giáo dưỡng, khác biệt với các tiểu thư cao môn khác. Phụ mẫu thúc bá cô, yêu cầu con cái dòng chính của gia tộc, cho dù là nam hay nữ, đều phải có năng lực chấp hành quả quyết dứt khoát, có ý chí kiên định không dao động, có suy nghĩ của riêng mình...
Bởi vì một khi mất đi những thứ này, nếu như tương lai thật sự có một ngày ra chiến trường, sẽ dao động lòng quân, sẽ bại trận, sẽ ném thành trì, sẽ tổn hại dân chúng...
Mà hiện tại, Cố Tuyết Nghi cũng không chuẩn bị lãng phí thời gian đánh nước miếng cùng ba mẹ nguyên chủ.
Cúp máy vô cùng ngắn gọn dứt khoát.
Sau đó mẹ Cố không từ bỏ ý định mà gọi mấy cuộc điện thoại tới nhưng đều bị Cố Tuyết Nghi cúp máy.
Vừa lúc này, giọng nói của người giúp việc ngoài cửa vang lên: "Tứ thiếu đã về."
Cố Tuyết Nghi đẩy điện thoại ra, không để ý tới nữa.
Nữ giúp việc ở một bên hiểu ý, tự giác thay thế Cố Tuyết Nghi, phụ trách cúp điện thoại "không cần thiết".
Sắc mặt Yến Văn Bách khó phân biệt vui giận, cậu ta chậm rãi đi vào, trong tay còn mang theo hộp giữ nhiệt kia. Vừa giương mắt lên, thoáng nhìn thấy bộ dáng Cố Tuyết Nghi, bước chân liền dừng lại.
Cô ăn mặc như vậy, trên người càng thêm một tia hương vị ôn nhu của thiếu nữ, phảng phất như vừa mới từ trong tranh sơn dầu đi ra.