Chương 2: Vẫn đang trong tuổi trưởng thành

Người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì?

"Nói điều kiện đi."

Lục Bác Dịch gật đầu tán thưởng.Nắm bắt được suy nghĩ của anh, khó ai có thể làm được.

"Cô sẽ phụ trách một phần chữa trị cho bà nội tôi."

Thẩm Ninh ngẩn người.Chữa trị cho bà nội Lục Bác Dịch?

"Tại sao lại là tôi?"

Lục Bác Dịch nghe như Thẩm Ninh không muốn đồng ý, tức giận tiến đến bóp chặt lấy gương mặt nhỏ bé của cô.

"Thẩm Thanh Mặc là người của Thẩm gia, cô cũng vậy.Không chọn cô chẳng lẽ là đôi vợ chồng già kia?"

Thẩm Ninh bị bóp mạnh đến đau đớn.Lục Bác Dịch thấy vậy cũng buông tay.

"Anh tin tưởng tôi vậy sao?"

"Chỉ cần cô dám giở trò, tôi sẽ khiến cô chết không toàn thây."

......

Thẩm Ninh ngủ ở Thẩm gia đến tận trưa hôm sau.Sau khi dùng qua bữa trưa lấp đầy dạ dày, cô lại trở về phòng đóng cửa kín mít.

Lục Bác Dịch không phải trùng hợp mà miễn dịch với thuốc thôi miên của cô, trừ khi anh ta đã từng tiếp xúc với thành phần của thuốc.Nếu như là vậy, cô nhất định phải tìm hiểu nguyên nhân này mới có thể tìm ra cái chết của mẹ và em trai mình.

Không phải sẽ tiếp xúc với Lục Bác Dịch sao?

Haizzz!

Thẩm Ninh rơi vào trầm tư.Chợt ngoài cửa sổ vang lên tiếng xe ồn ào bên ngoài.Chỉ một lúc sau đã thấy Thẩm Niên đập cửa liên tục ngoài phòng cô.

Cạch...

"Thẩm Ninh!Mau!Lục thiếu đến rồi.Cậu ta chắc chắn muốn rước con về Lục gia rồi...."

Rất nhanh cả đoàn người ăn mặc quần Âu xếp một hàng đi vào, Thẩm Ninh rướn người nhìn xuống dưới.

Quả thật là Lục Bác Dịch.

"Lục thiếu!Lục thiếu!"

Thẩm Phách lật đật chạy ra, gương mặt hớn hở như nhìn thấy thánh nhân.Lục Bác Dịch không quan tâm thái độ niềm nở của Thẩm Phách đối với mình.Anh đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm Thẩm Ninh.

"Lục thiếu quả thật hấp tấp đấy!"

Nhìn bộ dáng khẩn trương của Lục Bác Dịch, Thẩm Ninh không nhịn được châm biếm một câu.

Lục Bác Dịch giãn mày, không bày ra quá nhiều cảm xúc dư thừa trước thái độ của cô.

"Không biết ai hấp tấp muốn giữ mạng trước đâu."

Thẩm Ninh trợn trừng.Anh ta sao cứ lấy cái mạng nhỏ của cô ra để hù dọa nhỉ?

Ôi!Cái sinh mệnh nhỏ bé này thật đáng quý a~

Thẩm Niên và Thẩm Phách đứng ra rìa nghe mà không hiểu cuộc đối thoại của hai người họ.Nhưng chỉ cần Lục Bác Dịch nhắc đến "mạng" là tim gan phèo phổi hai người họ như muốn nhảy ra ngoài.

Thẩm Ninh quay người nói với ba.

"Ba Thẩm, con sẽ đi cùng Lục thiếu có việc.Hai người nếu không cần thiết thì đừng gọi con về."

Thẩm Niên và Thẩm Phách như chỉ đợi câu này, nghe xong ngay lập tức gật đầu lia lịa.

Thẩm Ninh theo Lục Bác Dịch rời khỏi Thẩm gia.

........

Đứng trước giường bệnh của bà Lục, Thẩm Ninh không ngừng nhíu mày.Một bà lão đã có tuổi trên người chằng chịt những ống truyền dịch, bình oxy liên tục 24/24 giờ.Thẩm Ninh cẩn thận xem xét kỹ lưỡng bệnh tình của bà.

"Kiến thức chuyên môn trong ngành tôi nắm được.Bà Lục không đơn giản chỉ bị viêm phổi cấp tính.Đường hô hấp hầu như bị ngăn bởi một chất dịch nhầy lưu thông trong máu.Đây là nguyên nhân chính gây ra việc không thể tự hô hấp được."

Lục Bác Dịch đứng phía sau khoanh tay dựa lưng vào tường."Tôi không cần nghe giải thích.Cái tôi cần là biện pháp."

Thẩm Ninh thở dài.Chất dịch nhầy mà cô nói có thành phần rất phức tạp.Một lượng lớn đã ăn nhập vào máu, phần còn lại Thẩm Ninh hoàn toàn không biết đến.Nhưng những chất đó không hoạt động quá nhanh, nếu có thể gấp rút tìm ra liệu pháp chắc chắn có thể rút ngắn thời gian tử vong.

"Tôi cần thời gian, tôi hứa sẽ không để tính mạng của bà Lục bị đe dọa."

Lục Bác Dịch không nói thêm lời nào nữa.Chỉ nhìn cô một lúc trước khi rời đi.Trước khi ra ngoài cửa còn không quên dặn vệ sỹ bên ngoài trông chừng cô cho cẩn thận.

.....

Thẩm Ninh ở lại bệnh viện đến tối.

Cô tắt hết ánh điện không cần thiết trong phòng, chỉ để lại ánh đèn vàng trên đầu giường rồi sang phòng bên cạnh.

Tầng 55 của bệnh viện có thể thu trọn tầm mắt của khu đô thị sầm uất trước mắt.Qua tấm cửa kính, Thẩm Ninh chỉ thấy một khoảng lu mờ.

Thẩm Thanh Mặc rốt cuộc có thâm thù đại hận gì với Lục gia chứ?

Kể từ khi Thẩm Niên xuất hiện đã không còn thấy người chú cả Thẩm Thanh Mặc ở trong nhà nữa.Nếu nói Thẩm Thanh Mặc đã rời khỏi Thẩm gia cũng không có gì sai cả.Những ân oán giữa họ và Lục gia không ai biết, nhưng nghiễm nhiên lại để Thẩm Ninh cô gánh vác trách nhiệm.

Thật phiền phức!

Thẩm Ninh không nghĩ nhiều nữa, quay lại bàn gối đầu lên tay nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thẩm Ninh không biết đã thϊếp đi từ lúc nào.

"Thẩm đại tiểu thư, tôi nên nhắc nhở cô, trối bỏ trách nhiệm là không xong với Lục Bác Dịch tôi đâu."

Thẩm Ninh mơ màng nghe thấy tiếng người bên tai liền choàng dậy.

Lục Bác Dịch đã đứng bên cô từ lúc nào.

Lục Bác Dịch nhìn bộ dáng ngái ngủ của cô.Xem ra, cô nhóc này vẫn đang trong tuổi trưởng thành.

"Phải rồi, nếu không phải anh năm lần bảy lượt hù dọa tôi.Tôi cũng không miễn cưỡng mà đội đá lên đầu mình đâu."