Trương phủ lụa đỏ còn chưa tháo gỡ, thoạt nhìn bên ngoài vẫn mang theo mấy phần không khí vui vẻ, bên trong thật chất lại căng thẳng kìm nén, Diệp Khê đã bất tỉnh gần ba ngày, ngày đầu tiên Diệp mẫu Diệp phụ còn sợ sệt uy nghiêm của Trương viên ngoại, ngày tiếp theo Diệp phụ bắt đầu khóc lóc la lối, mấy tiểu nhi tử dỗ dành mãi mới tạm thời tin tưởng như nữ đại phu nói, có điều trong tay Diệp phụ và mấy tiểu thúc tử đều cầm theo vài món trang sức của Trương Ngọc Quan.
Mấy nam nô vô cùng bất mãn phàn nàn với nhau. Trương Ngọc Quan chỉ nhàn nhạt, đỉnh một đôi mắt đỏ dày đặc quần thâm tiếp tục ngồi trên ghế trông nom nữ tử.
Vốn dĩ chuyện cũng không nghiêm trọng, không ngờ nam hài gian díu ở hòn sơn giả với Diệp Khê lại lén lút đi tìm Diệp phụ, phản nói cậu trông thấy Đại công tử lén lút với gia đinh trong phủ, Diệp Khê tỷ phát hiện, Đại công tử độc ác lập tức sai gia đinh mưu sát tỷ ấy.
Diệp phụ trợn tròn mắt, sau đó là vô tận phẫn nộ, ông bắt lấy cánh tay của nam hài, hung hăng hỏi.
"Sao ngươi biết tiện nam kia gian díu với gia đinh?! Sao ngươi không nói rõ mọi chuyện với ta sớm?!"
Nam hài cực kỳ đáng thương nức nở, nói có lỗi với biểu phụ, Diệp Khê tỷ, tối đó cậu buồn đi ngoài nên rời khỏi bàn tiệc, nhưng Trương phủ rộng lớn, cậu bị lạc đường, sau đó vô tình trông thấy.
"Biểu thúc, Đại công tử dám gϊếŧ hại Diệp Khê tỷ để bịt miệng, chất nhi chỉ có một mình, lại quá mức sợ hãi nên mới không dám lên tiếng. Nhưng biểu thúc và Diệp Khê tỷ đối xử tốt với chất nhi như vậy, chất nhi hai đêm nay đều không thể an giấc. Nay thấy Trương gia buông lời lừa gạt biểu thúc như vậy, chất nhi thật sự không thể nhẫn nhịn trái lương tâm yên lặng..."
Diệp phụ lần này thật sự tin tưởng, không khác, lần trước khi Đại nữ nhi của ông phi lễ tiện nam kia đã xém bị Trương viên ngoại đánh chết, nếu không phải nữ nhi của ông làm lớn chuyện, chắc chắn Trương viên ngoại có thể một tay che trời.
"Trương gia đúng là quá ỷ thế hϊếp người!!!"
Diệp phụ phẫn hận, nhưng cũng cảm biết nếu ông trực tiếp chạy đi tìm Trương Ngọc Quan chất vấn sẽ không được kết quả như ý. Diệp phụ học theo cách cũ, cả Diệp gia dẫn theo nam hài đi đến tông tộc có bối phận cao nhất của Trương viên ngoại.
Sảnh đường Trương phủ rộng rãi thoải mái giờ đây trở nên chật chội cứng nhắc. Trương tam thẩm lão phu nhân và các vị gia chủ chi nhánh đều tụ tập lại. Tam lão phu nhân khí thế ngồi xử ở nơi đó, Diệp gia tuy là bị cáo nhưng vẫn cảm thấy rụt rè bất an. Trương Ngọc Quan quỳ gối ở một bên, dáng vẻ luôn duy trì thong dong đoan trang, có điều đáy mắt và đầu ngón tay khẽ run đã tiết lộ tâm tình của chủ nhân không phải như biểu hiện bên ngoài.
"Ngươi nói Ngọc Quan sát hại Diệp Khê để bịt miệng, nhưng Diệp Khê rõ ràng còn sống bái đường với Ngọc Quan, bây giờ người cũng đang nằm mê man trên giường. Ngươi giải thích thế nào?"
Nam hài mặt mày trắng bệt, cậu chắc chắn Diệp Khê tỷ đã không còn thở, lại vì sợ Diệp Khê tỷ chết sẽ liên lụy đến mình nên cả gan dệt ra một câu chuyện đổ hết tội lỗi cho Trương công tử. Mấy ngày nay Diệp Khê tỷ hôn mê nhưng không tỉnh chắc chắn là do Đại công tử cho tỷ ấy nuốt nhân sâm tục mạng.
"Lúc đó nhi vì quá sợ hãi nên chạy trốn, xem ra khi ấy chắc Diệp Khê tỷ chỉ bị trọng thương chưa chết, nhi nghe nói Diệp Khê tỷ là được hai gia đinh dẫn tới, sắc mặt của Diệp Khê tỷ lúc đó rõ ràng không tốt, khi bái đường cũng không phải thuận lợi. Chắc chắn lúc ấy Diệp Khê tỷ bị Đại công tử uy hϊếp ép buộc bái đường, sau đó vừa trở về phòng liền ngất xỉu."
Tam lão phu nhân nghe xong chưa nói gì, Diệp phụ đã quên hết sợ hãi hung hăng nhìn Trương Ngọc Quan, lời lẽ thô tục văng vẳng khắp sảnh khiến bên Trương gia nhăn nhíu mặt mày.
"Yên tĩnh!"
Tam lão phu nhân trầm giọng quát. Sau đó đưa mắt nhìn Trương Ngọc Quan.
"Ngọc Quan, những lời nam hài này nói có phải sự thật?!"
Trương Ngọc Quan mím chặt môi, ánh mắt sáng tỏ nhìn về phía Tam lão phu nhân.
"Trước giờ Ngọc Quan tự nhận tuân thủ tốt lễ nghi liêm sỉ, Ngọc Quan có thể thề với trời chưa từng làm chuyện bẩn thỉu lén lút. Nương tử bị thương nặng Ngọc Quan đang ở trong phòng chờ có nam nô đứng ngoài cửa canh hầu, làm sao có thể rời đi mà không ai hay biết?"
"Ai biết Trương gia các ngươi chủ tớ thông đồng với nhau."
Diệp phụ không tin tưởng, phải nói cả Diệp gia đều đang hoài nghi Trương Ngọc Quan. Diệp Khê xảy ra chuyện chỉ có Trương gia được lợi.
"Đúng vậy."
Nghe được giọng nói này, người trong sảnh đường đồng loạt nhìn ra ngoài cửa.