Đại tỷ dáng người không cao nhưng tốt săn chắc ngăm đen, nàng ta lắc lắc đầu nói.
"Là Trình phu lang bị công công và tiểu thúc tử bắt gian tại trận. Chậc! Cũng không biết bọn họ nghĩ sao nữa. Trình phu lang nổi tiếng xấu xí nhất Trình gia thôn. Quang thân cao còn hơn nữ nhân bình thường, mặt mày cũng ngạch thô, cho không ta cũng không thèm đây."
Xấu đến vậy? Ỷ vào thân hình cao lớn, Chu Lam đưa mắt nhìn vào trong vòng người. Một lão đầu tử mặt mày nhăn nhó, hung hăng dùng đòn gánh đánh một thanh niên, thanh niên dáng người quả thật rất cao, hắn cúi đầu, tóc tai rối bời im lặng chịu đựng, hai bên còn có hai nam hài không trợn mắt thì cũng dè môi nói gì đó.
Không có thấy rõ mặt. Chu Lam tạch lưỡi một tiếng, thu hồi tầm mắt đi trở lại bên người Trương gia công tử.
"Có chuyện gì sao nương tử?"
Trương gia công tử nghe theo lời Chu Lam, đứng cách xa đám đông, cho nên y chỉ nghe được loáng thoáng.
"Là công công dạy dỗ phu tế thôi. Không có chuyện gì lớn. Chúng ta đi thôi."
Chu Lam không sao cả đáp.
"Nhưng... Ta nghe thấy hắn bị đánh." Giống như bản thân cũng là phu tế, y có chút lo lắng nhìn về phía Chu Lam, nếu công công muốn dạy bảo y, nàng cũng sẽ lạnh nhạt không quan tâm sao?
Nhìn vẻ mặt của Trương gia công tử, Chu Lam làm sao không nghĩ ra y muốn biểu đạt ý gì, nàng than nhẹ trong lòng.
"Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Chúng ta không thân cũng chả biết rõ khúc mắc trong gia đình họ. Không nên xen vào. Hiểu không?"
Nhìn Trương gia công tử gật gật đầu, nhưng đôi mày vẫn chau lại, Chu Lam cười cười, đưa tay nắm chặt tay y, kéo y sải bước chân chạy. Trương gia công tử bị thao tác đột ngột của nàng làm cho không kịp phản ứng, chỉ biết theo quán tính chạy theo bước chân nàng, làm gì còn suy nghĩ được chuyện gì.
Người bên đường đều hiếu kỳ nhìn hai người ăn mặc y phục tơ lụa chạy nhanh. Chạy nhanh như vậy để làm gì? Đằng sau cũng không có ai đuổi theo a.
"Tới rồi." Chu Lam chỉ cảm thấy chạy vài bước, cả người mới hơi ấm lên. Nhưng Trương gia công tử thì cảm thấy eo cấn rất đau, khuôn mặt đỏ bừng, môi hồng thở dốc, y đưa hai mắt đen to tròn nhìn nàng.
Chu Lam cảm thấy trái tim như bị nện một quyền, rung rinh thình thịch. Nàng đưa tay sờ sờ mũi che giấu cảm xúc, ánh mắt không dám nhìn Trương gia công tử, chỉ là bàn tay vẫn luôn nắm chặt tay y, kéo người vào cửa hàng Châu Thoa Bảo Ngọc.
Học đồ lập tức niềm nở đón tiếp hai người. Chu Lam nhìn những món trang sức có thể nói là đồ cổ, tâm trí liền bị thu hút, nàng cười nói với Trương gia công tử.
"Thích món nào cứ chọn. Ta mua tặng chàng."
Trương gia công tử lập tức cảm thấy bản thân chạy quá nhanh, trái tim vẫn còn bị chấn động, đánh đến y cảm thấy ngượng ngùng hoảng hốt.
Có mối. Trưởng quầy cười híp mắt, miệng lưỡi trơn tru giới thiệu từng ưu điểm của từng món trang sức, từ trâm vàng, trâm bạc đến hoa tai vòng tay. Nhìn hoa tai, Chu Lam nhớ đến nữ nhân nơi này cũng có đeo, là loại sát bên tai, không phải kiểu dáng dài rung rinh theo từng bước chân. Như Trương viên ngoại cũng có đeo bông tai ngọc, những kiểu dáng của nữ rất ít, còn khá quý, chỉ có hộ gia đình giàu có mới mua cho nữ nhi đeo. Chính chủ nhà nghèo không nói, lớn lên thấy nữ nhân đeo bông tai liền cảm thấy rất có mặt mũi, trong lòng liền nảy sinh du͙© vọиɠ đen tối.
Châu Thoa Bảo Ngọc các có ba tầng, Chu Lam cũng không đi lên, nghĩ bằng móng chân cũng biết trên đó đều là trưng bày những món trang sức cao cấp. Hầu bao của nàng eo hẹp. Chỉ có thể hào khí được ở tầng một.
Trương gia công tử nhìn trúng một cái nhẫn vàng, hoa văn lá trúc đơn giản. Chu Lam thấy vậy cũng chọn một chiếc nhẫn kiểu dáng khá giống.
"Trưởng quầy, hai chiếc nhẫn này bao nhiêu tiền?"
Trưởng quầy cầm hai chiếc nhẫn nhìn nhìn, ngón tay mập ú rất điêu luyện đánh bàn tính lạch cạch.
"Tiểu thư, hết thảy ba mươi lượng bạc."
Chu Lam cũng chưa rõ trong một hầu bao có bao bạc, nàng banh miệng bao ra, dốc ngược túi. Bạc trắng lạch cạch va chạm với nhau rớt bộp bộp xuống bàn. Tổng cộng có mười nén bạc, một nén giá trị mười lượng, Chu Lam thu lại bảy nén bỏ lại vào hầu bao. Trong lòng âm thầm tính toán tiếp theo là dẫn Trương gia công tử đi ăn cơm.
"Cảm ơn tiểu thư."
Khi trưởng quầy muốn đưa nhẫn cho học đồ gói lại, Chu Lam đưa tay ngăn cản.
"Chúng ta trực tiếp đeo."
"A, vâng. Hy vọng tiểu thư lần sau muốn mua trang sức ngọc khí thì ghé lại."
Bởi vì Chu Lam chỉ mua rất ít, trưởng quầy cũng không có nói thêm gì nhiều. Học đồ tiếp tục niềm nở đưa tiễn hai người đi. Trên lầu vừa vặn có một nam tử nhìn xuống, thấy rõ bóng dáng bên dưới là ai, lập tức cười châm chọc nói với nam tử đang ngồi lựa trang sức bên cạnh.
"Đường Ca, ngươi xem, là Trương Ngọc Quan."
Đường Ca là một nam tử xinh đẹp kiều khí, hắn theo ánh mắt của Tú Lục nhìn xuống. Quả thật là Trương Ngọc Quan. Ánh mắt theo y nhìn sang bóng lưng cao lớn của nữ tử đi cùng.
"Là nữ lưu manh đó đi."
"Chắc vậy."
"Nếu sớm biết Trương Ngọc Quan ở bên dưới. Ta chắc chắn đã đi xuống hạ nhục y một phen. Ngày thường lúc nào cũng bày vẻ đoan trang thanh cao, kết quả còn không phải lấy một nữ lưu manh hèn mọn."
Nam tử chống cằm cười đến sung sướиɠ. Đường Ca nhìn nam tử, ánh mắt hiện lên tia châm chọc, cúi đầu tiếp tục chọn ngọc bội.
Chu Lam cầm theo hai chiếc nhẫn, cũng không vội đưa lại một chiếc cho Trương gia công tử. Thực Hương cư cách không xa, cả hai đi thêm năm phút liền tới. Chu Lam nói tiểu nhị cho một căn phòng riêng, sau đó để Trương gia công tử tùy ý chọn món.
- ---
Tiểu kịch trường:
Chu Lam: Hai ta mua nhẫn cưới lạp. *(^•^)*