"Mẫu thân, nhi nữ và Ngọc Quan đi dạo lát nữa sẽ về."
Có tiền nha, phải đi ngay cho nóng.
Trương viên ngoại chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Lam dắt tay nhi tử mình đi lại xe ngựa. Gia đinh "Giá!" một tiếng chạy mất.
"Thứ hỗn trướng!"
Tung tung hầu bao căng phồng, Chu Lam âm thầm suy tính ghé vào mấy cửa hàng lớn mở mang tầm mắt, thuận tiện tìm mua một món quà nhỏ tặng cho Trương gia công tử. Nghĩ đến y, nàng hơi nghiêng đầu nhìn. Nam tử một đầu tóc đen bán xoã, trâm ngọc cài tóc, sắc ngọc tựa mỡ đông, thanh tao khoan khoái, mi mắt dài công hơi rũ, mũi cao môi hồng. Ánh mắt Chu Lam hơi dừng, sắc môi tự nhiên như vậy, không giống như mấy nam tử bên chủ trạch, người nào người nấy đều môi đỏ da phấn. Chắc Trương gia công tử không thích thỏa son phấn, bản thân có thể mua một vài loại thảo dược, chế một hộp kem dưỡng da mặt, dưỡng môi cho y mới được. Màu môi đẹp như vậy, phải giữ giữ.
Trương gia công tử lại cảm giác được tầm mắt của nàng, trái tim không thể khống chế run lên, nàng nhìn ta chằm chằm như vậy, lẽ nào trên mặt y dính cái gì? Hay là y thoa phấn quá mỏng, lộ ra da mặt khô ráp? Trong lòng Trương gia công tử suy đoán rất nhiều, nếu không ngày mai mình nghe theo lời Nan Bình, đánh phấn dày một chút, lại thoa son lên?
Trương gia công tử bối rối đưa mắt nhìn về phía sạp hàng rong, y rất lâu không được đi dạo như vậy.
"Thích cái đó sao?"
Tiếng nữ tử ghé vào bên tai khiến y giật mình, hồi thần, Trương gia công tử mới nhận ra bản thân nhìn về mấy cái tượng gỗ điêu khắc thú vật của người ta chằm chằm. Y vốn định lắc đầu bảo không thích, nhưng nghĩ đến cái gì, y khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn nàng một cái.
"Ta thích con trâu này."
"Thích trâu sao?" Thẩm mỹ của Trương gia công tử thật đặc biệt, Chu Lam còn tưởng y sẽ thích con thỏ hay hồ điệp đây.
Chu Lam tiến lên trước sạp, lão phụ nhân lập tức hớn hở khoe khoang, nói bản thân điêu khắc đã mấy chục năm, trong trấn chỉ có chỗ này của bà là điêu khắc đẹp nhất, giống thật nhất. Chu Lam gật gật đầu, tay nghề quả thật rất vững, ánh mắt của thú vật có linh tính. Cầm con trâu đang cúi đầu ăn cỏ lên ngắm nghía, nàng cảm thấy con trâu hơi thô sơ ngờ ngệch hơn con thỏ rất nhiều, nhưng ai biểu Trương gia công tử thích con trâu khờ này, Chu Lam cũng chỉ có thể hỏi giá cả.
"Năm xu tiền ạ."
Con trâu này thật ra không phải lão phụ nhân khắc, nó là do tôn nữ đang học nghề của bà khắc ra. Loại thú vật này rất khó bán, bà đặt lên sạp cũng chỉ để tôn lên mấy con thú khác càng thêm xinh đẹp tinh xảo, không ngờ con trâu này lại được mua sớm nhất. Lão phụ nhân vừa bạc vào túi tiền, vừa nhìn theo bóng lưng của hai người, tấm tắc bảo lạ.
Trương gia công tử đưa tay sờ sờ đầu con trâu, trong lòng nhịn không được vui vẻ, không ngờ nương tử thật sự mua nó cho y, như vậy có phải đang nói rõ nàng không giận y?
"Thích nó như vậy sao?" Chu Lam nhìn con trâu đen nằm trong lòng bàn tay trắng mềm mại của Trương gia công tử, ánh mắt không rõ ý vị.
Trương gia công tử cong khoé môi, ánh mắt vụt sáng nhìn nàng.
"Rất thích."
"Thích là tốt, khi nào về phủ, ta điêu khắc thêm một con trâu tặng chàng."
"Thật sao? Nương tử cũng biết điêu khắc?"
"Sao lại không? Về phủ ta điêu khắc cho chàng xem."
Dăm ba cái đồ chơi bằng nguyên liệu gỗ, từ nhỏ Chu Lam đã biết làm, không chỉ có thể cho đàn em trong nhà có đồ chơi, nàng còn bán cho rất nhiều đứa trẻ trong thôn. Vốn tưởng mấy tài lẻ này ở đây cũng không có đất dụng võ, không ngờ Trương gia công tử lại rất tiếp địa khí như vậy, quả thật là đo ni đóng giày cho nàng mà.
"Tiện phu! Ngươi còn cãi! Xem ra người ta nói không có sai về ngươi mà. Dám ở ngoài thông đồng nữ nhân! Ta đánh chết ngươi!"
Chu Lam và Trương gia công tử đồng thời đưa mắt nhìn về phía đám đông. Chu Lam đi về phía trước, khều khều làm quen với một nữ nhân có vẻ biết nội tình, ra vẻ tò mò hỏi.
"Đại tỷ, không biết đã xảy ra chuyện gì?"