Chương 107: Cô Tô, ông chủ Lệ đang đợi cô trên xe.

Đến khi đi ra, cô liền nhận được một tin nhắn phản hồi của Lệ Minh Viễn: "Rất tốt, có chuyện gì sao?" "Không có chuyện gì cả, chỉ là mẹ tôi nhắc nhở tôi phải quan tâm nhiều đến chủ một chút, nếu không lại không thể ôm chân vàng của chủ được."

Lệ Minh Viên nhìn nội dung tin nhắn, chỉ nghĩ rằng cô nhóc này thật sự rất thẳng thắn.

Còn cái gì mà đùi vàng... Trên đùi anh đâu có dát vàng! "Nhàm chán." "Chú à, chú thấy nhàm chán sao? Hay là để tôi nói chuyện phiếm với chủ một lát nhé?" "Tôi nói cô nhàm chán!" " Mẹ nó! "Chú à, tôi thật lòng quan tâm đến chủ, vậy mà chủ nỡ lòng nào nói tôi nhàm chán!" "Cảm ơn vì đã quan tâm?" "Khụ khụ... Không có chi, à mà chú, hôm này lẩu của nhà hàng đó có ngon không?" “Cũng được, có chút cay. "Ha ha hạ, lấu tất nhiên phải cay rồi!" "Um." "Chú à, có phải đồ ăn của nhà hàng đó rất đất không?" "Tôi không rõ, là do Lý Mạnh thanh toán. "Vậy ngày mai, phiên chủ giúp tôi hỏi Thư ký Lý xem nhé, chẳng may tiền ăn quả đất, trong khi Tần Nghĩa lại mời cả nhóm như vậy, phần ân tình này có chút nhiều.

Lê Minh Viễn nhìn tin nhắn, sững sở một chút, sau đó mới trả lời. "Tần Nghĩa mời? Tôi kêu Lý Mạnh thanh toán mà"

Tô Noãn Tâm cũng sững sở một chút, có chút mơ hồ nói: "Thanh toán cả đồ ăn của phòng chúng tôi nữa sao?" "Um." "Ôi má... Tại sao Tân Nghĩa lại không nói gì? Tôi còn tưởng rằng là anh ta mời nữa chứ." "Không biết." "Vậy, chú à... Chú hỏi phòng của tôi là vì muốn thanh toán giúp tôi sao?" "Đại khái là vậy. "Thế nào là đại khái chứ? Có là có, không là không " "Muộn rồi, đi ngủ đi. "Ồ. Vậy chúc chủ ngủ ngon."

Tô Noãn Tâm suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không rõ rốt cuộc hàm ý của Lê Minh Viên là gì.

Cũng không nói thích cô, nhưng lại luôn đối xử với cô tốt như vậy.

Rõ ràng đã từng nói, ngoại trừ vị trí phu nhân của Tập đoàn Quốc Doanh ra thì cô cũng đừng mơ tưởng đến cái gì.

Nhưng mà hàng trăm nghìn đôi giày cũng không thèm để ý mà tặng cô.

Còn thuận tiện mời cô ăn lẩu.

Chuyện nhập viện của mẹ cô, anh cũng không ngần ngại giúp

Khi cần thận chữa bệnh, anh cũng thuận tiện cho người đi tìm đỡ. giúp...

Có lẽ, Lệ Minh Viên quả thực là tên ngu ngốc nhiều tiền... Đối với những người giàu có, những điều này dường như chẳng là gì cả.

Bày tỏ với Tô Noãn Tâm mình sao, mình nghĩ quái gì thế?

Người ta còn thích cùng người khác vụиɠ ŧяộʍ trong nhà vệ sinh kia!

Người ta còn thích người phụ nữ đã có chồng! Đối xử tốt với cô cũng chỉ là vì báo đáp ơn cứu mạng của cô thôi.

Nghĩ đến đây, cuối cùng Tô Noãn Tâm cũng tự thuyết phục bản thân rằng mặc dù hành động vụиɠ ŧяộʍ cùng vợ người khác của Lệ Minh Viên là vô nhân đạo, nhưng suy cho cùng anh cũng rất có đạo đức, có ơn thì tất sẽ bảo

Hơn nữa, sự bảo đáp này khiến cô và mẹ cô đều rất hài lòng... Trước mắt, trước mặt mẹ con cô Lê Minh Viễn cũng chưa từng làm ra hành động quá đáng hay vi phạm đạo đức gì cả.

Vì cứu anh, cuộc sống của hai mẹ con cô đã trải qua những thay đổi kinh thiên động địa... Bảo đáp cũng là lẽ đương nhiên?

Tô Noãn Tâm đã vào Trường Đại học sân khấu điện ảnh được hơn nửa tháng, lớp học diễn ra rất suôn sẻ, chỉ trong vòng hơn nửa tháng cảm giác như cô đã học được rất nhiều thứ.

Về ký túc xá sau giờ học, môi trường sống cũng rất thoải mái, gần như thoải mái hơn so với sống ở nhà.

Trong kỳ nghỉ cuối tuần, Tô Noãn Tâm dự định sẽ đến Bệnh viện cùng mẹ.

Dương Diễm và Lâm Xuân Mạn cũng đã về nhà riêng Hơn nữa, cô cũng hẹn đến Bệnh viện thẩm mẹ rồi.

Tô Noãn Tâm cô cùng hài lòng, nhìn hai người bọn họ lần lượt rời đi, cô liền tự mình thu dọn đồ đạc rồi đi ra cổng trường.

Cô định bắt xe đến thắng Bệnh viện.

Nhưng vừa đến cổng trường, một người đàn ông mặc vest đen đi về phía cô nói: "Cô Tô, ông chủ Lệ đang đợi cô trên xe, anh ấy nói muốn nói cùng cô đến Bệnh viện gặp mẹ cô.