Chương 27: Biến cố trong bang

Chu Nhạc Trạm cõng cậu nửa tiếng, vừa rẽ vào ngã tư đã nhìn thấy chú Đặng từ xa đang lo lắng chờ đợi ở cửa.

Họ chưa kịp đến gần, chú Đặng đã háo hức chạy về phía họ, Chu Nhạc Trạm hỏi: "Sao vậy?"

Chú Đặng thấp giọng nói: “Trịnh Mặc tới rồi.”

“Ừm.” Chu Nhạc Trạm khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Sau khi vào nhà, Chu Nhạc Trạm đặt Chu Kỳ Lân xuống, nói: “Em lên lầu trước đi.”

Sau cái đêm Trịnh Mặc đến đó, Chu Nhạc Trạm đi sớm về muộn liên tục mấy ngày liền, nhưng lại không hề thấy phát sinh chuyện gì.

Chu Kỳ Lân không biết mình đang gặp phải rắc rối gì. Chu Nhạc Trạm chưa bao giờ để cậu dính vào chuyện gì trong bang. Bất cứ khi nào cậu hỏi, Chu Nhạc Trạm đều chỉ trấn an cậu rằng, anh sẽ giải quyết vấn đề, sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Chu Kỳ Lân đến gặp chú Đặng để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mặc dù đã dùng mọi cách để thăm dò chú Đặng, nhưng ông chỉ nói rằng có một phi vụ nào đó cách đây ba tháng, không được thực hiện sạch sẽ, đã để lại bằng chứng bất lợi.

Chiều hôm đó, cậu trốn vào góc phòng làm việc, nghe lỏm được vài chú trong phòng đang bàn bạc cách giải quyết vấn đề, với giọng điệu khá nghiêm trọng.

Từ những lời đó, Chu Kỳ Lân nhớ lại đêm huấn luyện trong phòng tối lần trước.

Nếu thời điểm thích hợp, đây sẽ là điều họ đang nói đến bây giờ.

"Cậu biết không, vậy mà lại có người sắp đặt việc này." Người què nói: "Ngay từ đầu đã nói không nên nhận công việc này..."

Một giọng nói khàn khàn cắt ngang hắn: "Bây giờ nói những lời muộn màng này có ích lợi gì? Tốt nhất là nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này đi."

Bầu không khí rất nghiêm túc, lần này ngay cả chú Vân cũng đến: "Nếu chúng ta có thể mua chuộc Trịnh Mặc, việc này có thể sẽ lo liệu được."

Chu Kỳ Lân thấy một người đàn ông vạm vỡ và cường tráng, cậu không bao giờ có thể nhớ được tên của ông ta, cậu chỉ nhớ rằng giọng nói của ông luôn thô lỗ và man rợ nên đã đặt biệt danh cho ông là Acu. Trong căn phòng chật kín người, với giọng nói lớn đó của Acu: "Mẹ nó, nói thẳng ra, tụi nó chỉ muốn tiền thôi! Làm theo cách của tôi, trói họ lại rồi uy hϊếp, tôi không tin họ không có vợ con, không có cha mẹ. Tôi nghĩ không ai trong số họ không sợ điều này!”

"Tại sao anh luôn vô lý như vậy? Quy tắc của bang chúng ta là ai làm nấy chịu, gia đình họ vô can….." Chú Vân ném ly nước và gậy xuống đất, tức giận nói: " Cậu làm bậy rồi, bang quy còn đó, cậu để mặt A Trạm ở đâu??”

"Chú Vân, thế giới không còn như xưa nữa. Còn luật lệ nữa à? Bang." Acu hét lên: "Chú có một khẩu súng găm vào đầu mà còn ở đây để tuân theo luật lệ à? Chú già rồi, đã đến lúc chú nên đi câu cá và thoái vị rồi, giữ chức mà không làm được gì. Hãy để tôi nói cho chú biết, anh Nhạc, đã để tôi xử lý việc này. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm.!"

Chú Vân rất tức giận với tên lưu manh không nói lý này: "A Nghị, cậu, cậu...cậu đang nói cái gì??!"

Người ở một bên nhanh chóng giải vây: “Chú Vân, chú đừng so đo với hắn ta làm gì.”

Nhị gia cũng lên tiếng ra sức làm hòa: "Được rồi, đừng tranh cãi nữa. Hôm nay mọi người đến đây vì nguyên do gì? Không phải chỉ là bàn biện pháp đối phó thôi sao? Tại sao người của chúng ta lại nổi loạn trước?"

"Hai người có chuyện gì thì để đó nói sau, Hữu Nghị, mời ngồi xuống trước."

Người què tiến tới kéo Hữu Nghị đi: "Chú Vân, chú đừng tức giận, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của chú."

"Mọi người làm ơn nói bớt vài lời đi..."

Mọi người đều ngừng tranh cãi, đang chờ Chu Nhạc Trạm lên tiếng. Chu Nhạc Trạm rũ mắt xuống, một lúc lâu sau mới gõ gõ lên bàn, đám người ồn ào đột nhiên im lặng, rồi Chu Nhạc Trạm nói: "Chu Kỳ Lân, em tính đứng ngoài nghe lén đến bao giờ."