Chương 43: Thoải mái

Editor: Cẩm Hi

Bởi vì đem cậu coi như em trai, cho nên luôn ôn nhu với cậu vô điều kiện, cho nên luôn dung túng với cậu, cho nên thời điểm mỗi lần cậu hoang mang nôn nóng thì đều luôn săn sóc an ủi cậu... Từ trước đó cậu đã sớm coi như đây là chuyện đương nhiên, từng sự kiện một lần lượt thoảng qua trước mắt, nhưng rốt cuộc tại một khắc này tất cả đều đã tìm được rồi đáp án rồi.

Chỉ là hiện tại, cậu cũng rất khổ sở, hoảng hốt, ngực đau đến mức cả người đều không thở nổi, tại sao cô không còn giống như những lần trước, cười ôn nhu, săn sóc an ủi mình.

Đây cũng là bởi vì... Cô xem cậu như là em trai.

Mục Tiêu nhìn cô gái ở đối diện rồi gật gật đầu, nhẹ nhàng mà "Ừ" một tiếng khẳng định vấn đề của mình, chỉ cảm thấy ngực giống như bị một vật gì đó bóp nát, vô cùng đau đớn, nhưng chỉ trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhẹ giọng hỏi:

"Vậy còn chú nhỏ? Cậu —— thích chú ấy sao? Làm sao có thể như vậy?"

Lời nói vừa xong, thanh âm nhẹ đến chính cậu cũng có chút nghe không rõ ràng lắm.

Cậu cho rằng Diệp Dung sẽ lắc đầu, thậm chí có thể sẽ gật đầu, lại không nghĩ đến lời kia của cậu vừa thốt ra, Diệp Dung ở đối diện trên mặt cư nhiên cũng nổi lên vài phần mờ mịt, đáy mắt như bị một tầng sương mù bịt kín, mông lung không rõ ràng lắm.

Sau một hồi chần chờ thật lâu, cô gái gần như là lẩm bẩm tự nói, thanh âm theo gió nhẹ nhàng truyền tới: "Có lẽ là vậy... Tớ chỉ là, chưa bao giờ nghĩ không muốn gặp anh ấy."

Vì cái gì? Giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì mà cậu không biết, cái gì cậu cũng không biết, vì sao chỉ trong một đêm, tất cả đều thay đổi như vậy? Chú nhỏ về nước bất quá mới chỉ có mấy tháng, năm đó khi chú ấy xuất ngoại thì Dung Dung mới chỉ có chín tuổi, lúc ấy chú nhỏ cùng Dung Dung là cái quan hệ gì? Ký ức thật sự là quá mức xa xăm, thời điểm nhớ lại, chỉ còn là một mảnh mông lung, cái gì cũng đều không nhớ rõ nữa.

Mục Tiêu muốn truy hỏi, há miệng thở dốc lại không thể nói ra nữa chữ.

—— muốn hỏi, nhưng hỏi thế nào đây?

Dung Dung của cậu, đã không còn là của cậu.

"Dung Dung, tớ... Không còn cơ hội, đúng không?" Cậu dường như là run rẩy khi hỏi ra những lời này, thanh âm khô khốc gian nan gần như tuyệt vọng.

Cậu quá hiểu rõ tính cách của Diệp Dung, một khi cô đã quyết định đối tốt với ai, thì sẽ móc tim móc phổi ra đem người đó sủng đến vô pháp vô thiên —— giống như là, từng đối với cậu trước kia.

Cho nên một khi cô đã đáp ứng làm bạn gái của chú nhỏ, thì tuyệt đối sẽ không liếc mắt tới người khác dù chỉ một cái, trừ khi —— chú nhỏ đề nghị chia tay.

Chính là chú nhỏ... Mục Tiêu nhớ tới tối hôm qua, khi chú nhỏ từ trên lầu Diệp gia đi xuống, đuôi lông mày khóe mắt đều mang theo ý cười, nhớ tới bộ dáng chú ấy gắt gao ôm lấy Diệp Dung ở bờ sông, lại nghĩ tới bộ dáng của chú ấy nửa cảnh cáo nửa thông báo cho cậu biết rằng chú ấy đang cùng Diệp Dung kết giao, thiếu niên chỉ cảm thấy vô lực —— chú nhỏ như vậy, làm sao có thể nguyện ý buông tay?

Sắc mặt cậu trắng bệch không có một tia huyết sắc, làm Diệp Dung nhìn mà đau lòng, nhưng vẫn như cũ vẫn cắn chặt răng, ở dưới ánh mắt tuyệt vọng của cậu, nhẹ nhàng lên tiếng.

Thiếu niên không nói gì nữa, chỉ là cặp mắt kia, lại hoàn toàn ảm đạm, không còn sáng rọi như trước nữa.

Mục Tiêu yên lặng, Diệp Dung muốn an ủi cậu, nhưng nhất thời lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể hơi hơi rũ mi mắt xuống, cùng trầm mặc giống cậu.

Cũng không biết là qua bao lâu, cô bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười.

Diệp Dung có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, ngoài dự đoán nhìn thấy thiếu niên ở đối diện đang giơ tay gãi gãi tóc, nhìn chính mình rồi nhếch môi cười một chút.

Sắc mặt cậu trắng bệch, ánh mắt ảm đạm, biểu tình còn có chút cứng đờ, lúc này cười rộ lên kỳ thật rất khó coi.

Nhưng Diệp Dung lại chỉ cảm thấy đau lòng.

"Chú nhỏ nói đúng, tớ lớn rồi nên hiểu chuyện. Dung Dung cậu đừng sợ, trước kia luôn là cậu chăm sóc tớ, hiện tại, tớ sẽ không làm cậu khổ sở nữa." Thiếu niên hiển nhiên là vẫn còn ngây ngô non nớt, cho dù đã kiệt lực làm ra bộ làm như không có việc gì, nhưng sắc mặt tan nát lẫn đôi mắt ảm đạm đã tiết lộ tất cả sự tuyệt vọng cùng chua xót của cậu giờ phút này không còn một mảnh. Nhưng cậu lại vẫn nỗ lực cười rộ lên, cố gắng làm cho ngữ khí của mình trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, lại nhẹ nhàng hơn chút nữa, chỉ hy vọng có thể giảm bớt áy náy với chua xót trong lòng cô gái ở đối diện xuống thấp nhất, "Tớ sẽ không nói với trong nhà, sẽ không để bà nội ép cậu cùng tớ ở bên nhau để rồi khiến cậu khó xử, cậu đừng lo lắng."

Cậu nói, bỗng nhiên hơi hơi dừng một chút, trong ánh mắt rõ ràng còn mang theo thấp thỏm lẫn khẩn trương: "Dung Dung, về sau... đừng không để ý tới tớ."

"Sẽ không." Diệp Dung gần như là lập tức lắc lắc đầu, nhẹ giọng lại trịnh trọng bảo đảm, "Mục Tiêu, cậu là một người nhà rất quan trọng đối với tớ."

Thời điểm thiếu niên đang nghe thấy hai chữ "Người nhà", trên mặt trong nháy mắt chua xót, nhưng rất nhanh chóng thật cẩn thận thu liễm lại, lúc này mới yên tâm lại, cười cười với cô: "Cậu muốn ra ngoài sao?"

"Ừ." Diệp Dung cũng cho cậu một nụ cười thật ôn nhu, gật gật đầu, "Tớ đi mua thức ăn cho mèo."

Tớ với cậu cùng đi đi? Mục Tiêu dường như là muốn mở miệng theo bản năng, chỉ là hơi hơi hé miệng, rồi vẫn là đem lời muốn nói nuốt xuống, làm như không có việc gì cười một chút: "Vậy cậu đi đi, trên đường cẩn thận, đi chậm một chút, tớ cũng phải trở về rồi."

Diệp Dung gật gật đầu: "Được, cậu cũng vậy, trở về nghỉ ngơi cho tốt."

Thiếu niên dùng sức gật gật đầu, sau đó mới phất tay cùng cô nói tạm biệt.

Diệp Dung phất phất tay với cậu xong, rồi vòng qua người cậu chậm rãi đi tới cửa tiểu khu. Mới đi được hai bước, thì bỗng nghe được một tiếng la có chút vội vàng từ sau lưng truyền đến.

Cô dừng lại bước chân, quay đầu lại, thì thấy thiếu niên đang có chút khẩn trương nhìn chằm chằm vào mình.

"Dung Dung, nếu, tớ là nói nếu —— nếu chú nhỏ đối với cậu không tốt, khiến cậu chịu ủy khuất." Thiếu niên yên lặng nhìn chằm chằm vào cô, đáy mắt tràn đầy mong đợi, "Cậu có thể... quay đầu lại, nhìn tớ hay không?"

Diệp Dung giật mình, nhưng khi mở miệng lại chỉ cảm thấy thanh âm của mình khô khốc đến lợi hại: "Mục Tiêu, cậu đừng..."

"Không có gì, tớ chỉ là nói hươu nói vượn thôi, cậu đừng trả lời tớ!" Lời này vừa thốt ra khỏi miệng, Mục Tiêu liền hối hận. Biết rõ Diệp Dung nhất định sẽ không đáp ứng, nhưng cậu lại vẫn nhịn không được muốn ôm lấy một chút hy vọng kia, không dám chính tai đi nghe trả lời của cô. Dường như có chút không lễ phép mà đánh gãy lời nói của cô, thấy cô đã không thể đem lời cự tuyệt nói ra, thiếu niên như trút được gánh nặng mà nhẹ nhàng thở ra, rồi có chút ngu ngốc nở nụ cười: "Cậu mau đi đi, đừng để ý tới tớ, tớ cũng về nhà đây."

Diệp Dung nhẹ nhàng đáp lại, vốn còn muốn nói gì đó để an ủi cậu, nhưng khi thấy trong ánh mắt của thiếu niên kia đang liều mạng che dấu chua xót, nỗ lực cười rộ lên, há miệng rồi lại không thể thốt ra lời nào, đành trầm mặc cúi đầu di chuyển thân mình, lại một lần nữa chậm rãi hướng ra cửa đi tới.

—— không còn quay đầu lại.

Mục Tiêu cứ như vậy đứng sững sờ tại chỗ, xuất thần nhìn theo bóng dáng ngày càng nhỏ dần của cô, cách với mình ngày càng xa, mãi cho đến khi hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt mới thôi. Ngay sau đó, vẻ tươi cười trên mặt thiếu niên ầm ầm sụp đổ, dường như thất hồn lạc phách ngã ngồi xuống bên cạnh ghế dài, chỉ ngồi yên đó cúi đầu không nói một lời, thật lâu sau mới đứng lên, ngẩng đầu lưu luyến nhìn thoáng qua hướng của Diệp gia, rồi có chút vô lực mà cúi thấp đầu xuống, trầm mặc xoay người rời đi.

Thời điểm Diệp Dung mua xong thức ăn cho mèo trở về, dưới lầu đã không còn thân ảnh của thiếu niên nữa. Cô dường như là theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, rồi lại cảm thấy đau lòng đến lợi hại, vừa về đến nhà liền ôm lấy Mạt Trà, rồi ngồi phát ngốc ở trên ban công sưởi nắng. Mạt Trà giống như là biết tâm tình của cô không tốt, chỉ ngoan ngoãn nằm yên ở trong lòng cô, một bên nhỏ giọng kêu "Meo meo" một bên lại nhẹ nhàng cọ cọ vào tay cô.

Diệp Dung xoa xoa đầu nó, từng chút từng chút một vuốt lông cho nó, an tĩnh ngồi đó.

......

Sau ba ngày Tết Nguyên Tiêu chính là khai giảng. Ăn cơm trưa xong, Diệp Thần đi lấy xe, hai vợ chồng cùng nhau đưa con gái đến trường học, thuận tiện giúp đỡ cô dọn dẹp qua ký túc xá một chút, lại đem thêm một ít hoa quả cùng với đồ ăn vặt qua, để con gái bảo bối với bạn cùng phòng cùng ăn, lúc này hai người mới lưu luyến cùng nhau rời khỏi trường học về nhà.

Bốn người ký túc xá đều đã đến đông đủ, lúc này đang gặm đống hoa quả với điểm tâm mà ba Diệp mang đến, tất cả đều bày ra một vẻ mặt thỏa mãn vô cùng, một bên thì hứng thú bừng bừng cùng nhau giao lưu về chuyện bị thân thích "Quan tâm" như thế nào trong dịp tết vừa rồi.

"Dung Dung, Dung Dung?"

Diệp Dung đang thất thần gặm táo rốt cục cũng hồi thần lại, chỉ thấy Trần Hiểu Nhu đang ở một bên vừa ăn cam vừa nhìn mình.

"Làm sao vậy?" Diệp Dung cười với cô ấy một chút, hơi nghi hoặc mà nhẹ giọng hỏi.

"Dung Dung sao cậu cứ luôn thất thần vậy, có chuyện gì sao?" Ba người đồng thời nhìn lại đây, đáy mắt đều có chút lo lắng. Trần Hiểu Nhu dùng răng cắn quả táo răng rắc, cau mày hỏi, "Tớ vốn dĩ muốn hỏi cậu là tết vừa qua trôi qua như thế nào, nhưng gọi cậu nửa ngày mà cậu đều không có phản ứng."

"Không có gì, tại nghỉ lâu rồi nên có chút không quen." Diệp Dung lắc lắc đầu ý bảo các cô không cần lo lắng, vừa định nói thêm thì di động liền vang lên. Diệp Dung liếc mắt nhìn nhóm bạn cùng phòng một cái tỏ ý xin lỗi, do dự một lát, rồi cầm di động đi ra ngoài ban công.

"Đến trường rồi?" Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp lại nhu hòa của đàn ông.

Diệp Dung gật đầu. Gật xong mới ý thức được người ở đầu kia căn bản là không nhìn thấy được, lúc này mới lại vội vàng nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

"Cha mẹ đều trở về rồi?" Mục Nhạc nở nụ cười, "Hôm nay là chủ nhật, đợi chút nữa tôi tới đón em, chúng ta đi ra ngoài hẹn hò, hử?"

Cuối câu còn"Hử" một cái, thanh âm lại còn hơi ngâm lên, nghe vào cư nhiên là có chút hương vị mê hoặc lòng người.

Diệp Dung không tự giác liền lên tiếng. Thẳng đến khi Mục Nhạc đã kết thúc cuộc gọi điện thoại, cô mới có chút hốt hoảng mà nhớ tới —— vừa rồi... hình như anh nói, hẹn hò?

Cô gái nhỏ thoắt một cái liền đỏ bừng mặt.

Chung cư của Mục Nhạc cách trường học không xa, sau khi kết thúc cuộc gọi vừa rồi, không bao lâu sau liền đến dưới lầu.

Từ Gia đứng ở trên ban công, nhìn người đang ông cực kỳ bắt mắt ở dưới lầu kia, lại nhìn Diệp Dung đã mặc xong quần áo đang muốn xuống lầu, liền thấp giọng dặn dò: "Trở về sớm một chút, buổi sáng ngày mai còn có tiết."

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn lên tiếng, rồi rất nhanh đã đi xuống lầu.

Từ Gia đứng tại chỗ, nhìn người đàn ông nắm lấy tay của cô gái nhỏ, động tác hết sức tự nhiên, phối hợp với cô thả chậm bước chân chậm rãi đi ra ngoài, cho đến khi bóng hai người kia đi khuất, liền nhịn không được mà thấp giọng thở dài.

Nói là hẹn hò, kỳ thật cũng không có gì đặc biệt. Vốn dĩ thời điểm Mục Nhạc gọi điện thoại tới đã hơn ba giờ chiều rồi, thời gian này có dù có đi chơi ở đâu cũng không phải lựa chọn tốt, Mục Nhạc liền dứt khoát dẫn cô tới siêu thị mua đồ ăn với hoa quả —— từ đầu đến cuối đều gắt gao nắm chặt tay cô không buông.

Ăn cơm chiều xong, rửa sạch chén bát, Mục Nhạc cắt một ít hoa quả ra đĩa, rồi bưng ra đặt ở trên bàn trà trong phòng khách, sau đó ngồi xuống sô pha, duỗi tay dứt khoát đem cô gái nhỏ đang phát ngốc ở một góc ôm lên đùi mình.

Diệp Dung vẫn còn đang phát ngốc lập tức cả kinh cứng đờ cả người, sau khi cảm giác được cái ôm ấm áp quen thuộc thì mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng vẫn còn có chút chưa quen với việc thân mật như vậy, nhưng vẫn nỗ lực để chính mình thả lỏng ra.

"Đang nghĩ gì vậy?" Mục Nhạc hôn hôn lên mặt cô, thấp giọng hỏi cô, "Sao mấy hôm nay tâm tình đều không được tốt lắm? Bị tôi dọa?"

"Không có." Diệp Dung lắc lắc đầu, theo bản năng mà thành thật giải thích, "Cháu suy nghĩ tới chuyện cháu đối với Mục Tiêu..."

Có phải mấy năm nay đều làm sai hay không —— cô còn chưa kịp nói xong, câu nói kế tiếp đã bị anh dùng môi bá đạo ép toàn bộ trở về.