Chương 1

Tôi làm nũng với ảnh đế đòi anh ấy sấy tóc cho tôi.

Ảnh đế gõ màn hình, cười tủm tỉm nói: " Tôi đang livestream mà."

Khu bình luận như nổ tung: "Sập phòng rồi? Ảnh đế ở chung với bạn gái?"

Ảnh đế dập điếu thuốc trên tay:"Không phải, cô ấy là cháu gái của tôi."

Sau này, nửa quỳ nửa ngồi, hai chân run run, cầu hôn tôi.

Tôi chọc chọc vai anh, cười tủm tỉm nói: “Không được đâu, chú hai à.”

1.

Ngày bố mẹ gặp tai nạn xe cộ, tôi chui ra khỏi vòng tay họ, người bê bết máu, không khí lạnh lẽo.

Ngày đám tang, mưa rơi không ngớt, răng tôi va vào nhau vì lạnh.

Giang Thời Xí cầm chiếc ô màu đen đứng trước mặt tôi và đưa bàn tay trắng nõn ra chờ tôi nắm lấy:“Nha Nha, về nhà với chú.”

Chiếc mũ lưỡi trai màu đen đè mái tóc lòa xòa xuống, che đi đôi mắt đen như mực kia.

Là một người đàn ông rất đẹp trai.

Tôi bất giác đặt bàn tay bé xíu của mình vào bàn tay của anh ấy.

2.

Giang Thời Xí là học sinh được cha mẹ tôi bảo trợ.

Thỉnh thoảng anh đến nhà tôi ăn cơm, khi đó tôi chỉ biết nằm dài ở cửa lén nhìn anh.

Là thanh niên khó che giấu được vẻ điển trai, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Anh ấy gọi tôi lại, xoa đầu tôi, mày mắt đầy dịu dàng:“Nha Nha, sao không nói chuyện?”

3.

Giang Thời Xí đưa tôi về nhà.

Thời gian đó anh ấy đang học ở trường điện ảnh, vì tôi mà chỉ học ở trường vào ban ngày.

Đêm hôm đó sấm sét ầm ầm, tôi chậm rãi đi đến trước cửa phòng anh, do dự liếʍ liếʍ môi.

"Chú Giang, có thể cho cháu ngủ cùng không?"

Giang Thời Xí khẽ động mi, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh một cái.

"Nha Nha, mau lên đi."

Trong bóng tối, tôi đưa mắt nhìn theo khuôn mặt của anh ấy nhiều lần, thầm nghĩ, Giang Thời Xí là người duy nhất còn lại đối với tôi.

4.

Đến khi tôi học cấp hai, anh ấy đuổi tôi ra khỏi phòng.

Tôi ôm gối, đau lòng nhìn anh: “Giang Thời Xí, sao chú không cho cháu ngủ cùng nữa?”

Tôi vội vàng lấp liếʍ:“Cháu mới mười hai tuổi!”

Chú bất đắc dĩ nhìn tôi:"Cháu là một cô gái, lớn lên sẽ kết hôn, khi đó sẽ ngủ cùng chồng."

Tôi ngẩng đầu và nhìn chú ấy một cách nghiêm túc.

"Vậy sau này cháu sẽ kết hôn với chú, cho nên…bây giờ cháu có thể ngủ với chú không?"

Giang Thời Xí mỉm cười lắc đầu, "Không tốt, đợi cháu lớn lên thì chú sẽ già đi, còn cháu vẫn là một thiếu nữ xinh đẹp, người theo đuổi cháu chắc phải xếp hàng dài từ đây đến Pháp."

Tôi kiên quyết cự tuyệt:"Không, cháu chỉ chấp nhận chú thôi!"

Giang Thời Xí cóc vào đầu tôi một cái:"Ngủ đi!"

5.

Tôi và Giang Thời Xí cãi nhau đến mức tôi tức giận bỏ nhà đi.

Tôi muốn chọn ban tự nhiên, Giang Thời Xí chỉ vào thành tích môn tự nhiên của tôi, đúng là tôi đứng cuối nhưng chú ấy lại hét vào mặt tôi:"Tại sao cháu không sử dụng bộ não to bằng con kiến của mình để suy nghĩ xem cháu có thể được chọn không?"

Tôi mở to mắt:"Chú coi thường cháu?"

Giang Thời Xí cười khẩy: "Còn cần phải nói?"

Tôi đóng sầm cửa lại và đá giày của chú ấy ra xa tám mét.

Tôi không có tiền, khó mà bỏ nhà đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn gian hàng hoành thánh nóng hổi rồi nuốt nước bọt trở vào.

Một lúc sau, tôi thận trọng hỏi chủ quán: “Anh trai, em ăn cơm Bawang được không?”

Chủ quán nhìn tôi chằm chằm không nói nên lời và đuổi tôi đi như một con chó.

Vì vậy, tôi đã thề trong lòng rằng nếu Giang Thời Xí mua cho tôi một bát hoành thánh, tôi sẽ tha thứ cho anh ta.

Một giây tiếp theo, tôi bị cọ mạnh vào trong cánh tay, bên tai tôi vang lên một giọng nói trầm thấp bối rối:“Đường Nha Nha, cháu chạy lung tung làm gì?”,

Tôi đắc ý, thầm kêu chú ấy nhận thua đi, Giang Thời Xí có cãi nhau với tôi thì sau cùng không phải vẫn dỗ tôi sao?

Thời Xí ôm tôi ngày càng chặt hơn, gần như siết tôi đến ngạt thở.

Trong lúc sững sờ, tôi nghe thấy anh ấy nói "Đường Nha Nha, tôi chỉ còn lại mình cháu."

Khi đó, anh ấy mới bước vào làng giải trí, ngày nào cũng bị coi thường.

Tôi vỗ nhẹ vào lưng anh ấy: “Giang Thời Xí, ngoan, có cháu ở đây.”

*Bawang gọi là bữa ăn chúa tể, ở TQ trước kia thường sẽ có những người có quyền lực quản lý một khu đô thị hoặc khu dân cư đến hàng quán nào đó ăn uống mà không cần trả tiền. Nếu chủ quán muốn lấy tiền của họ thì sẽ bị đe dọa không cho bán nữa. Khá giống với lấy tiền bảo kê bên mình, nhưng nó là hình thức ăn uống:v*

6.

Sau khi ra trường, Giang Thời Xí cuối cùng cũng trở nên nổi tiếng nhờ một bộ phim điều tra tội phạm và giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, một pha ngoạn mục.

Tôi phấn khích chỉ vào tấm áp phích của anh ấy bên đường, và khoe với bạn cùng phòng:"Giang Thời Xí! anh ấy chung một nhà với mình đó!"

7.

Giang Thời Xí ngày càng bận rộn và hiếm khi về nhà.

Đôi lúc tôi nằm trên ghế sofa và ngủ thϊếp đi trong khi chờ đợi.

Khi tôi tỉnh lại lần nữa, tôi đã nằm trên giường và tôi biết rằng Giang Thời Xí nhất định đã về nhà.

8.

Hôm đó vừa tắm xong, tôi vừa thắt đai áo choàng tắm thì có tiếng gõ cửa nặng nề.

Tôi mở cửa, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi.

Giang Thời Xí nói lỏng cổ áo, đôi mắt tối sầm lại và hơi thở nóng hổi của anh ta áp sát vào tôi.

Ngay lập tức tôi cảm giác được thở đó.

Khuôn mặt lạnh lùng và nhẵn nhụi của anh ta đột nhiên phóng to trước mắt tôi, hơi thở của tôi đột ngột ngừng lại.

Giây tiếp theo, đầu anh lướt qua gò má ửng hồng của tôi và tựa lên vai tôi.

“Nha Nha, cho chú tựa một lát.”

Nói xong anh lặng lẽ không nhúc nhích nữa, tôi chợt nghĩ đến con cún nhà hàng xóm, mỗi lần bị đánh đều có bộ dạng mít ướt như vậy.

“Giang Thời Xí?”

“Hửm?”

Giọng kết thúc của anh cao hơn, trầm và khàn, lười biếng mà gợi cảm.

Con thú nhỏ trong lòng tôi khẽ nhảy lên. “Tại sao trên người chú lại có mùi nước hoa của phụ nữ?”

Tiếng cười run rẩy của Giang Thời Xí văng vẳng bên tai tôi:“Cháu làm kiểm tra viên ở đơn vị nào thế?”

“Nha Nha, chú tìm cho cháu một người cô.”

Ngọn lửa trong đầu tôi bùng lên, tôi vươn vai đưa tay đẩy anh ra:"Cháu không muốn!”

Giang Thời Xí có chút kinh ngạc, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu: “Nha Nha, cháu làm sao vậy?”