Được câu nói này của hắn, Ryan nở một nụ cười khoái trá, dõng dạc tuyên bố, đưa ra yêu cầu của mình.
- Lão Tả, cậu cũng biết thời gian này dự án ra mắt bộ trang sức thạch anh tím đang ở cường độ cao mà. Trong khi đó người giúp việc trong nhà tớ lại vừa xin nghỉ phép, tớ không có thời gian để tìm người thay thế, cũng không thể vừa tự chăm sóc bản thân lại vừa chạy dự án. Cho nên tớmạo muội xin cậu và hoàng hậu nương nương cho tớ mượn nhóc con này vài ngày. Đợi sau khi dự án này ra mắt thành công rồi, tớ sẽ lập tức trả người.
Anh ta nói rất rõ ràng, rành mạch như vậy, lại còn rất nhiệt tình than vãn, kể lể với Tả Bân nên chắc chắn không ai có thể nghe nhầm. Tả Bân chưa có bất kỳ phản ứng gì, Tiểu Ngư thì mặc dù đang rất bất mãn nhưng lại không thể lên tiếng, nhưng Lãnh Di Mạt thì lại khác, vì cô đã kiên quyết sẽ bảo vệ Tiểu Ngư rồi.
- Chú Ryan, nếu nhà chú thiếu người như vậy, tôi thấy hay là chú cứ dọn vào thủ phủ ở tạm một thời gian đi. Chú xem, trong thủ phủ có rất nhiều người hầu, chú lại có thể làm việc cùng ông chủ của chú nữa, như vậy không phải vẹn cả đôi đường rồi sao?
Những lí lẽ mà Lãnh Di Mạt đưa ra để giữ cho bằng được Tiểu Ngư không khỏi khiến cho Tả Bân nhìn cô với ánh mắt khác, nữ nhân này đúng là rất có tài ăn nói. Hắn vẫn im lặng để xem thử liệu Ryan có thể thắng được những lí luận đó của cô hay không.
Ánh mắt của Ryan lại dán chặt trên người của Tiểu Ngư, vô cùng tự tin trả lời lại Lãnh Di Mạt.
- Hoàng hậu nương nương, chuyện hôm nay nếu chú muốn truy cứu đến cùng thì cháu thử nghĩ xem cô nhóc này sẽ phải chịu phạt thế nào đây? Hoặc phải nằm liệt giường mấy tháng, hoặc giao người cho chú. Cháu chỉ có thể chọn một.
Ngay giây phút nghe hết những lời mà Ryan nói, Lãnh Di Mạt mới nhận được sự thất vọng, và còn có chút nực cười nữa. Cô quên mất cho dù tính cách có trái ngược nhau thì Ryan vẫn giống như Tả Bân, đều bắt ép cô phải lựa chọn thoe ý của bọn họ. Và điều kiện mà anh ta đặt ra nhất định sẽ xảy ra, vì cô biết rất rõ thủ đoạn của Tả Bân, hắn trừng phạt thuộc hạ chưa từng nượng tay, hắn sẽ càng không vì bất kỳ ai mà cho phép có ngoại lệ. Hôm nay Tiểu Ngư đắc tội với Ryan, người này lại không phải người có thân phận tầm thường. Trước kia cô đã được nghe qua, Ryan từng là người của Xích Bang, vị thế của anh ta trong Xích Bang không kém gì so với Tả Bân. Sau đó không rõ lí do vì sao mà rời khỏi tổ chức, bây giờ chỉ cùng Tả Bân xông pha thương trường, là nhà thiết kế sáng giá nhất của Đan Thạch, Tiểu Ngư đυ.ng phải anh ta không khác gì tự lấy đá đập vào chân mình.
Giữ im lặng từ nãy đến giờ để theo dõi diễn biến mọi việc, bây giờ Tả Bân mới lên tiếng phân trần. Hắn vừa bước lên mấy bước vừa nói, dáng vẻ vẫn ung dung, nhàn nhã như thường lệ.
- Ryan, người lớn không nên chấp trẻ con. Nhưng mà....
Hắn vừa đúng lúc đã đứng ngay bên cạnh của Lãnh Di Mạt, dừng bước lại rồi chậm rãi vòng tay ra phía sau lưng của cô, cánh tay cứng rắn như sắt thép của hắn không cần tốn quá nhiều công sức đã hoàn toàn khóa chặt thân thể nhỏ bé trong phạm vi của riêng hắn. Giọng điệu cố tình kéo dài, chậm rãi, bây giờ mới nói nốt phần sau cùng.
- Trẻ con không nghe lời thì phải dạy dỗ lại. Như bây thì mới biết cách làm một đứa trẻ ngoan.
- Cho nên, người, cậu có thể đưa đi.
- Tả Bân,.. ông!
Lãnh Di Mạt phản ứng vô cùng gay gắt, cô tức giận đến trợn tròn mắt, hét lên một tiếng nhưng vì quá căm phẫn nên nhất thời lại mất luôn khả năng ngôn ngữ, những lời muốn nói đều không hiểu tại sao lại nuốt ngược lại vào trong.
Tả Bân siết chặt vòng ôm quanh chiếc eo nhỏ của nữ nhân, nghiêng đầu qua một bên để ghé môi thì thầm bên tai của cô.
- Trẻ con phải ngoan thì mới được thương, Mạt Mạt của chú chắc là không muốn làm đứa trẻ hư đâu nhỉ?
Những gì mà Tả Bân vừa nói, không chỉ là một mệnh lệnh cho Tiểu Ngư mà còn là lời cảnh cáo dành cho Lãnh Di Mạt, hắn đang cố tình cho cô nghe hết ý tứ thật sự của hắn.
Bên cạnh, Ryan đã đạt được mục đích nên đương nhiên là rất đắc ý rồi, cười đến không khép được miệng mà.
- Như vậy là bây giờ nhóc con này là của tớ rồi đấy nhé? Lão Tả, coi như cậu còn chút nghĩa khí, không uổng công tớ dốc hết sức làm việc cho cậu.
Tiểu Ngư cho dù biết rõ bản thân đã gây ra chuyện lớn, cũng đồng nghĩa với việc phải chịu phạt, nhưng nó cho dù phải chịu mấy đòn roi cũng không muốn đi theo Ryan. Nó không chút do dự hay sợ sệt mà cúi đầu khẩn cầu.
- Xin lão đại hãy suy nghĩ lại. Thuộc hạ phải bảo vệ tiểu thư, thuộc hạ sống là người của tiểu thư, chết cũng là ma của tiểu thư, xin lão đại đừng đuổi thuộc hạ đi. Thuộc hạ không thể rời khỏi tiểu thư.
Từ trước đến nay, một khi Tả Bân đã đưa ra quyết định gì thì sẽ không bao giờ có chuyện thu hồi, có cầu xin thế nào cũng đều là vô nghĩa. Tiểu Ngư biết rõ điều này, Lãnh Di Mạt càng biết rõ hơn. Lãnh Di Mạt bị người đàn ông khóa chặt trong vòm ngực săn chắc, vẫn đang cố gắng tìm cách thoát ra, vô cùng sốt ruột mà nhìn Tiểu Ngư. Hôm nay, cô không thể nào giữ được Tiểu Ngư, nếu cô muốn cứu nó thì chỉ có thể đáp ứng điều kiện của Ryan.
- Tiểu Ngư, nghe chị nói này. Chị thật sự không sao, em đi đi, ít ra em vẫn không phải chịu phạt. Chị nhất định sẽ nghĩ cách đưa em về sớm, không sao đâu.
Tiểu Ngư nghe xong vẫn kiên quyết lắc đầu, giữ vững mong muốn của mình.
- Tiểu thư, em phải ở bên cạnh bảo vệ chị, em sẽ không đi đâu cả.
Tả Bân đang ôm Lãnh Di Mạt trong tay, ở trước mặt bao nhiêu người như vậy mà còn không chút kiêng kỵ gì, bàn tay vốn chỉ vén tóc trước mặt của Lãnh Di Mạt ra sau tai cho cô, lại từ từ di chuyển xuống dưới rãnh ngực nông sâu như ẩn như hiện trong chiếc áo choàng, thuần thục xoa nắn....
Hắn dứt khoát cắt đứt mọi hy vọng của Lãnh Di Mạt và Tiểu Ngư.
- Đừng quên cô chính là người của Xích Bang, cô phải nghe theo lệnh của tôi chứ không phải Mạt Mạt.
Lãnh Di Mạt nghiến răng cắn chặt môi nhìn tên nam nhân trước mặt, cô thử dùng lực để phản kháng lại hắn thêm lần nữa, và lần này thì đúng là cô có thể thoát ra được rồi, và đương nhiên cũng là vì Tả Bân cố tình thả cô thì cô mới đi được dễ dàng như vậy.
- Tiểu Ngư, tạm thời em cứ đi đi, chị hứa với em nhất định sẽ tự bảo vệ tốt cho bản thân, em đừng lo lắng cho chị.
Lãnh Di Mạt vừa chạy tới đỡ Tiểu Ngư đứng lên vừa cố gắng khuyên nhủ nó. Nếu đây thật sự là ý muốn của Lãnh Di Mạt rồi thì Tiểu Ngư cũng không còn lí do gì để phản đối nữa, buộc lòng phải đi cùng Ryan thôi.
- Nhóc con, mau dọn đồ nào, tôi sẽ quay lại ngay đấy.
Ryan đang rất đắc ý với kết quả sau cùng này, anh ta cười rất tươi với đôi mắt sáng rực, sau khi trêu ghẹo Tiểu Ngư mấy câu thì quay sang vỗ vỗ lên vai của Tả Bân như đang ra hiệu gì đó. Tả Bân cũng hiểu được ý tứ của anh ta, hắn nhìn lại Lãnh Di Mạt đang dìu Tiểu Ngư đi, không nói thêm câu nào nữa, lập tức cùng Ryan đi vào trong nhà.