Tiếng ồn ào bên ngoài bên ngoài đã đánh thức Lãnh Di Mạt còn ngủ say trên chiếc giường lớn trong phòng. Cô lết thân thể đau nhức như bị nghiền nát thành đôi từ từ ngồi dậy, trên người không một mảnh vải, chỉ có chiếc chăn che chắn đến ngực và một phần đùi, những dấu hôn xanh đỏ chi chít trên làn da trắng mịn. Nhìn bộ dạng này của cô, cộng với ga giường nhăn nhúm thành một mảng cũng có thể đoán ra đêm qua ở đây đã có một trận hoan ái cuồng nhiệt thế nào.
Lãnh Di Mạt bị tiếng ồn ào làm cho tỉnh giấc nên cũng rất tò mò chuyện gì đang xảy ra, hơn nữa, vì trong tiếng ồn ào này cô nghe giọng của Tiểu Ngư nên càng không thể chậm trễ, với tay lấy chiếc áo choàng mặc vào, cô cắn răng chịu đựng những cơn đau trên khắp thân thể mà bước xuống giường, đi tới cửa sồ và vén tấm màn qua một bên để xem thử.
Và hình ảnh mà Lãnh Di Mạt nhìn thấy chính là Tiểu Ngư đang tấn công Ryan liên tục, còn không cho anh ta có cơ hội giải thích nữa. Dựa vào tình hình này thì Lãnh Di Mạt có thể phần nào đoán được câu chuyện rồi.
- Lão, lão đại!
- Lão đại!
Nhìn thấy người đàn ông từ trong phòng khách bước ra, còn những thuộc hạ đứng xung quanh và Tiểu Ngư đều quỳ một gối, cúi đầu chào. Lãnh Di Mạt đứng cạnh cửa sổ theo bản năng tự nhiên nhất mà nắm chặt tấm rèm cửa, nếu Tả Bân nổi giận vì chuyện vừa rồi không phải sẽ phạt Tiểu Ngư sao?
- Lão Tả, sao bây giờ cậu mới chịu xuất hiện hả?
Không khí đang khó xử, lúng túng mà bây giờ khi Tả Bân xuất hiện đã trở thành ngột ngạt đến rợn tóc gáy.
Tả Bân vừa mới đi ra nhưng vẫn có thể nhìn ra được là có chuyện gì ở ngoài đây. Hắn nhìn qua Ryan đang chống hông thở lên thở xuống, sau đó mới nhìn qua Tiểu Ngư đang quỳ gối trước mặt.
Ryan nhìn thấy Tả Bân thì giống như được cứu vớt, còn cố tình đứng sau lưng hắn tìm chỗ trú ẩn, kêu oan.
- Lão Tả, thuộc hạ này của cậu đúng là rất nhanh nhẹn đấy, tớ sắp mệt chết rồi đây. Tớ không thể ngờ bây giờ vẫn còn người của Xích Bang không biết đến tớ đấy nhé.
Tả Bân nghe anh ta luyên thuyên cũng thành chai lìa rồi, hắn lười nhác đáp lại một tiếng, cũng không buồn nhìn lại nữa.
- Nếu cậu thấy bất mãn vì điều này thì nhanh chóng quay về Xích Bang đi. Người trong bang sẽ đều biết đến cậu.
Điều duy nhất mà Tả Bân không thể đạt được từ người bạn thân Ryan này của mình chính là không thể thuyết phục anh ta quay về Xích Bang. Cho nên cứ hễ có cơ hội thích hợp thì hắn đều cố tình nhắc lại chuyện này. Và đương nhiên kết quả vẫn không có gì thay đổi, Ryan vẫn vờ như không hiểu hắn đang nói gì.
- Lão Tả, cậu cũng quá đáng thật đấy. Tớ đến giúp cậu mà cậu lại để thuộc hạ của cậu tiếp đãi tớ như vậy.
Vừa nãy vì quá nóng vội và nhạy cảm nên Tiểu Ngư không chịu tìm hiểu rõ người đàn ông kia có thân phận gì và đến đây để làm gì. Nhưng sau khi nghe cuộc nói chuyện của Tả Bân và người đàn ông này thì nó đã nhận ra nó vừa hành xử một cách ngu ngốc, không chừng lại sắp bị Tả Bân trách phạt nữa.
- Vậy cậu nói xem, cậu muốn xử lý cô ta thế nào đây?
Tiểu Ngư vẫn quỳ gối ở yên tại chỗ, cúi thấp lưng và không dám có thêm bất kỳ một hành động lỗ mãng nào nữa, điều mà nó luôn lo sợ nhất chính là sẽ làm liên lụy đến Lãnh Di Mạt.
- Lão đại bớt giận. Là thuộc hạ đã mạo phạm vị tiên sinh này.
Tả Bân mới chỉ dừng bước ngay trước mặt, Tiểu Ngư đã chủ động nhận lỗi trước rồi. Hắn vẫn đang chờ để nghe xem thử Ryan muốn xử lý chuyện này thế nào.
Ryan tiến thêm mấy bước đứng cùng Tả Bân, từ trên cao nhìn xuống Tiểu Ngư, gương mặt điển trai, anh tuấn lóe lên một ý cười mưu mô.
- Thuộc hạ của cậu, không phải nên để cậu tự xử lý à?
- Cô ấy không phải thuộc hạ của ông ta. Tiểu Ngư là người của tôi.
- Tiểu thư!
Lời của Ryan chưa kịp dứt hoàn toàn thì đã bị cắt ngang, vì một người bất chợt xông tới, đó chính là Lãnh Di Mạt. Cô chỉ mặc đúng một chiếc áo choàng và xỏ dép lê, chạy vội tới chắn ngang giữa hai bên, tó ý là đang bảo vệ Tiểu Ngư.
Sự xuất hiện bất thình lình của Lãnh Di Mạt vừa khiến cho cả ba người kinh ngạc, Tiểu Ngư vẫn trong tư thế quỳ gối, chỉ gọi đúng một tiếng. Còn Ryan khi nhìn thấy Lãnh Di Mạt, lại thấy hành động hiện tại của cô, rất dễ dàng đoán ra được tình hình, anh ta ồ lên cười thành tiếng, cố tình trêu chọc người bạn thân của mình.
- Cậu không tự ý quyết định thì ra là vì nhóc con này là người của hoàng hậu nương nương. Hiểu rồi, hiểu rồi, thì ra cũng có thứ mà Tả lão đại không thể đυ.ng đến.
Bị tên nhãi Ryan xem thường như vậy, gương mặt của Tả Bân ngay lập tức biến sắc, nhưng vẫn chưa vượt quá giới hạn. Hắn chỉ lườm nguýt một cái, xong lại nhìn qua Lãnh Di Mạt, bộ dạng chưa mấy chỉnh tể của cô có thể cho người khác thấy hết những dấu vết hoan ái lưu lại trên cơ thể, nữ nhân này lo lắng cho người hầu của mình đến mức không cần giữ hình tượng như vậy, cho nên Tả Bân hắn mới càng không nên tự ý quyết định hình phạt cho Tiểu Ngư rồi. Hắn còn có thế dùng Tiểu Ngư làm công cụ để khống chế Lãnh Di Mạt nghe lời mình, nếu hắn tự ý trách phạt nó vì đắc tội với Ryan thì sẽ phản tác dụng rất nhanh.
Nghe cách Ryan gọi mình, Lãnh Di Mạt không khỏi thấy khó chịu. Cô lườm anh ta một cái, trực tiếp nói thẳng.
- Chú Ryan, hôm nay đúng là Tiểu Ngư đã mạo phạm đến chú, tôi thay cô ấy xin lỗi chú, mong chú có thể nể mặt tôi mà bỏ qua cho cô ấy.
Ryan quét mắt nhìn lần lượt ba người ở đây, trên môi vẫn treo một nụ cười quái dị, như thật như đùa mà đáp lại lời thỉnh cầu của Lãnh Di Mạt, lại nhìn sang Tiểu Ngư vẫn quỳ một gối gần đó.
- Mạt Mạt, chẳng lẽ cháu định thay nhóc con này chịu phạt sao?
- Vừa rồi tôi còn vắt óc lên suy nghĩ, một con nhóc sao lại hống hách như vậy. Thì ra là người của hoàng hậu nương nương đây.
Lãnh Di Mạt từ nhỏ đã gặp người đàn ông này rất nhiều lần, đều là những lần cô đi theo Tả Bân ra ngoài. Người này mặc dù là bạn thân của Tả Bân nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược với Tả Bân, đối với cô mà nói thì anh ta có thể dễ dàng đối phó hơn, và ít ra cũng sẽ không phải loại người đê tiện và tàn bạo như Tả Bân.
Đợi qua một lúc mà vẫn không thấy Lãnh Di Mạt nói gì, Ryan lại tiếp tục dồn sức ép vào Tả Bân.
- Lão Tả, không phải vừa rồi cậu nói để tớ quyết định xử lý chuyện này sao?
Tả Bân hơi ngước mắt lên nhìn anh ta với thái độ lười nhác.
- Cậu muốn thế nào?