Hắn vùi đầu trong hõm cổ của Lãnh Di Mạt, không một chút kiêng dè gì mà có thể thốt ra được những câu từ thế này. Hai tay hắn chạy loạn dọc khắp cơ thể của cô, thân thể trần trụi hoang dã nhất chính là một nỗi thèm thuồng đối với đàn ông. Cảm giác mềm mại nơi lòng bàn tay khiến cho từng sợi dây thần kinh đến thị giác của Tả Bân đều sinh ra cảm giác kí©h thí©ɧ đến kỳ lạ, hơi thở trầm ổn của hắn bây giờ đã chuyển sang gấp gáp, dồn dập khi tận hưởng cảm giác tuyệt diều này, từng tấc da thịt trên cơ thể mềm mại dưới thân, hắn đều không bỏ qua bất kỳ chỗ nào.
- Tả Bân, ông dừng lại! Mau…dừng lại! Thả tôi ra! Tả Bân, ông nhất định sẽ không được chết tử tế.
Trong tình trạng nhục nhã như vậy mà Lãnh Di Mạt còn phải nghe những lời khốn nạn tột cùng của Tả Bân nhắc đến cha của mình, hai tay cô đánh liên tục vào người của Tả Bân, dùng hết chút sức lực yếu ớt không những không thể thoát khỏi được hắn mà ngược lại còn vô tình thiêu đốt du͙© vọиɠ đang trổi dậy trong người hắn.
- Mạt Mạt ngoan, Mạt Mạt nghe lời chú Bân nhất mà. Nhưng sao bây giờ cháu lại hư như vậy hửm? Không sao, chú sẽ từ từ dạy lại cháu.
Lãnh Di Mạt cắn chặt răng căm phẫn nhìn hắn, toàn thân đều nóng rực vì thứ cảm giác đáng xấu hổ kia, chút lí trí cuối cùng còn xót lại cũng sắp bị hắn đánh tan hết. Nhưng cô không muốn biến thành công cụ tìиɧ ɖu͙© của hắn, không muốn làm nô ɭệ cho kẻ thù đã gϊếŧ cha của mình.
- Tả Bân, ông thả tôi ra! Thả tôi ra!
Mỗi một tấc da thịt đều in đầy dấu vết do tên nam nhân để lại, hắn hôn dọc khắp cơ thể cô, vô cùng tận hưởng cảm giác khiến hắn hưng phấn nhất. Trong đầu Tả Bân không ngừng nhớ lại cô gái nhỏ này của hắn trước kia vẫn còn là một cô bé, ngày ngày hắn nhìn cô trưởng thành, phải kìm nén ham muốn tột độ trong người, chờ đến thời điểm thích hợp nhất, cô gái nhỏ do chính tay hắn nuôi lớn nhất định sẽ chỉ thuộc về hắn. Và sinh nhật mười tám tuổi của cô chính là thời điểm đó, cô chính thức trở thành người phụ nữ của hắn rồi. Một điều nữa mà hắn không thể ngờ được, đó là một cô bé còn thiếu rất nhiều thứ nay đã trổ mã rất xinh đẹp, bây giờ chỉ cần hắn ôm cô trong lòng thôi thì ham muốn nguyên thủy nhất đã trổi dậy không kiểm soát nổi, công chúa nhỏ của hắn giờ đã thành một tiểu yêu tinh mê hoặc hắn. Nhưng hắn lại vô cùng thích điều này, thích một con mèo nhỏ vừa yếu đuối vừa gồng mình phản kháng lại hắn.
- Mạt Mạt của chú, cháu không phải rất muốn gả cho chú sao? Vậy những chuyện này cháu phải học được chứ, như vậy mới có thể làm chú vui được.
Đôi mắt xinh đẹp của Lãnh Di Mạt trừng trừng nhìn hắn đầy căm phẫn, còn làm động tác nhổ nước bọt khinh bỉ. Cô nhếch môi cười nhạt, giọng điệu có vài phần châm chọc và mấy phần lãnh cảm, bình thản một cách khó tin.
- Tôi có muốn gả cho ông hay không thì có gì khác sao? Nếu tôi vẫn muốn gả cho ông thì sao nào? Hoặc tôi không muốn gả nữa thì có gì khác? Ông sẽ cưới tôi sao?
Tả Bân lặng người ra nhìn cô một lúc, môi mỏng chầm chậm tạo thành một nụ cười hắc ám, quỷ mị. Hắn vừa sờ tay lên trán của cô, nhẹ nhàng vuốt tóc của cô ra sau vừa lắc đầu cảm thán.
- Đương nhiên là không rồi. Mạt Mạt, cháu thông minh như vậy chắc cũng phải sớm có được đáp án rồi chứ nhỉ? Cháu chỉ có thể làm Mạt Mạt luôn ngoan ngoãn nghe lời chú, sao có thể trở thành vợ của chú được chứ. Cháu đã gọi chú một tiếng chú Bân rồi thì không thể gả cho chú được, cháu như vậy là đại nghịch bất đạo đấy.
Đúng là Lãnh Di Mạt nên sớm có câu trả lời cho chính câu hỏi ngu ngốc đó của mình rồi, chỉ là mãi đến bây giờ cô mới nhận ra, cô nên sớm nhận ra sớm hơn mới phải. Năm tám tuổi, lần đầu tiên cô gặp Tả Bân, ngay từ lần đầu tiên cô gặp hắn đã quyết định sau khi lớn lên nhất định phải gả cho hắn, trở thành cô dâu của hắn. Ngày đó, hắn đỡ một cô nhóc rơi từ cành cao xuống, mà Lãnh Di Mạt cũng đã rơi vào ánh mắt sâu như biển cả của người đàn ông trưởng thành và chững chạc nhuốm đầy bụi trần kia. Câu nói cô muốn gả cho hắn, cô đã nói suốt mười năm qua, cô đã tưởng tượng ra hàng ngàn hàng vạn viễn cảnh đẹp nhất về tương lai của hai người. Nhưng giấc mộng đó của cô đã đến lúc tàn, đến lúc cô phải tỉnh giấc rồi.
Nhìn gương mặt đã đến mức quen thuộc, in sâu trong trái tim của mình ngay trước mắt, bây giờ lại chính là gương mặt khiến cô sợ hãi, căm hận và ghê tởm nhất. Thân hình vạm vỡ, lực lưỡng của hắn đã dán chặt vào da thịt của cô, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của hai người dính chặt vào nhau vô cùng ái muội, gợϊ ȶìиᏂ, khiến người khác phải bỏng mắt, đỏ mặt. Không hiểu sao ánh mắt của Lãnh Di Mạt lại không thể rời khỏi vòm ngực sặn chắc với những cơ bắp cuồn cuộn đầy nam tính kia, mà thật ra thứ khiến cô nhìn lâu nhất chính là những vết sẹo lồi lõm đủ kích thước và hình dạng trên khắp cơ thể của người đàn ông. Cô nhớ rất rõ mỗi lần hắn bị thương đều phải trải qua những trận đau thập tử nhất sinh, từ nhỏ đến lớn cô đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần, có những lúc hắn bị trúng đạn, những lúc bị dao đâm hay cắt rách da. Mà những lúc đó không có bất kỳ người nào được đến gần hắn, nếu không tính đến bác sĩ điều trị, ngay cả Lãnh Di Tu hay Hầu Tử cũng không phải ngoại lệ. Nhưng đã có ngoại lệ, và đó chính là Lãnh Di Mạt cô. Cho dù lúc hắn bị thương như mãnh thú đang gầm rú giữa rừng xanh, nhưng chỉ cần một cái nắm tay của Lãnh Di Mạt thì hắn lại bình thản và yên tĩnh đến lạ thường, có đau đớn cách mấy thì chỉ cần cô gái nhỏ đó ở bên cạnh hắn, nắm chặt tay hắn, mọi đau đớn đối với hắn chẳng còn là gì nữa. Từng vết sẹo ở đây, tất cả, Lãnh Di Mạt đều đã từng thổi cho hắn. Bây giờ nhìn lại, cô càng không thể quên những chuyện đã xảy ra.
Và…cũng không quên những lời cuối cùng mà hắn vừa mới nói với mình. Đại nghịch bất đạo sao? Haha! Đại nghịch bất đạo! Cô gọi hắn một tiếng chú thì lại không thể gả cho hắn. Tại sao hắn lại không thừa nhận là vì dù mười năm trước hay bây giờ thì hắn đều chưa từng nghĩ đến việc sẽ cưới cô rồi, những gì đêm đó hắn nói với cô cũng là một phần kế hoạch đảo chính của hắn. Hắn chưa từng yêu cô như cô đã yêu hắn, cho nên chẳng có lí do gì để hắn muốn cưới cô cả.
Đại nghịch bất đạo ư? Nếu phải nói là đại nghịch bất đạo thì không phải hắn mới chính là kẻ đại nghịch bất đạo sao? Tả Bân, hắn có thể vì quyền lực mà ra tay ám sát người đã cứu mạng hắn, cho hắn vị trí cao hơn ngàn vạn người của Xích Bang. Cũng là hắn đã nói giữa hai người không thể có quan hệ gì khác nhưng lại có thể làm ra những chuyện cầm thú như vậy. Rốt cuộc thì ai mới là kẻ đại nghịch bất đạo?!
- Tả Bân, ông càng lúc càng khiến tôi thấy ghê tởm và buồn nôn đấy! Việc tôi hối hận nhất chính là đã yêu một tên khốn như ông.
Nếu không phải cô yêu hắn thì sẽ không phải ôm đau đớn như hôm nay, cha cô cũng sẽ không bị cô hại chết. Nếu hắn đã gϊếŧ chết cha cô rồi sao lại không gϊếŧ cả cô đi?
- Tả Bân, ông không gϊếŧ tôi thì sẽ có một ngày tôi khiến ông phải chết trong tay tôi. Đến lúc đó, ông nên nghĩ xem xuống địa ngục xin lỗi cha tôi thế nào đi.
Thái độ của cô cương quyết bao nhiêu thì lại trở thành trò cười trong mắt của Tả Bân, hắn thậm chí còn chẳng nghe lọt tai nửa câu nữa, thái độ của hắn vẫn thờ ơ, giương giương tự đắc như cũ, còn bật cười như mới nghe được một câu chuyện tiếu lâm. Động tác vuốt tóc của cô thì không có dấu hiệu dừng lại, quấn từng lọn tóc vào ngón tay đùa nghịch chính là một thú vui tao nhã của hắn. Hắn gật đầu như đang tán đồng và cổ vũ cô.
- Vậy sao? Chú lại cực kỳ mong chờ đấy. Chỉ là Mạt Mạt của chú, cháu nhìn xem bộ dạng nằm dưới thân chú như vậy thì đến khi nào cháu mới gϊếŧ được chú đây.