Chương 7
Hào môn ở Vân Thành được thu gọn lại thành một vòng tròn chật hẹp của riêng họ. Trừ bỏ bất đồng về sản xuất hay bất đồng về mặt ngoài giao, đó là bất đồng mối quan hệ và thừa kế tài sản trong gia tộc.
Là một gia tộc kiểu cũ, Tần gia là sự tồn tại của đỉnh kim tự tháp.
Trong một gia đình như vậy, giáo dục được kiểm soát chặt chẽ, chẳng sợ bên trong bạn chơi bời, tồi tàn thế nào nhưng mặt ngoài bạn bắt buộc phải là người chu toàn.
Do đó, mọi người trong cửa tiệm đều nhìn chằm chằm vào Tần Hằng, như là đang mong chờ Tần thiếu gia trước đến nay độc đoán, ương ngạnh còn làm ra chuyện gì nữa.
Chỉ là tình huống vừa rồi đã đủ xấu hổ ở nơi công cộng rồi. Nếu lại cãi nhau nông nổi trên đường, đó thực sự không đem việc gia giáo của Tần gia để trong lòng.
"Cậu thậm chí đã bỏ học. Cậu mua những bộ quần áo cho ai xem?”
"Tần Hằng!”
Triệu Ấu Ninh nhịn không được lớn giọng nói, "Đừng ở bên ngoài nói hưu nói vượn, anh Thích Tuy bỏ học vì sức khỏe không tốt và cần phải dưỡng bệnh. Anh__"
"Vậy thì cậu ta nên ở nhà và đừng ra ngoài. Có điều gì đó tốt hay xấu xảy ra, sợ là mày sẽ khó giải thích cho cậu ta”. Tần Hằng để tay vào trong túi và nói, "Va phải thằng bị bệnh, thật đen đủi."
Triệu Ấu Ninh gấp đến độ dậm chân, nhìn Tần Hằng đi ra ngoài, hung hăng liếc xéo một cái, "Nếu không phải vì thân phận của anh ta, anh ta đã không thể thi đậu đại học a."
Sau khi nói điều đó, cậu vội vàng quay lại nhìn Thích Tuy. "Đừng quan tâm, Tần Hằng chính là ghen ghét việc anh lợi hại lại còn xinh đẹp."
Thích Tuy, người đã lấy một cặp khuy măng sét, nghe thấy những lời của Triệu Ấu Ninh, lắc đầu không để ý. "Hắn không hiểu chuyện, nhường hắn một chút."
Thấy rằng Triệu Ấu Ninh còn muốn nói gì đó, nhanh mở miệng trước, "Đúng rồi, em xem giúp anh nhìn cái này đi, đẹp không?"
Đó là một đôi khuy măng sét.
Nó có hình tròn, ở giữa là hoa văn khổng tước không quá bắt mắt, nhưng liếc mắt một cái có thể nhìn ra rất tinh xảo.
Triệu Ấu Ninh cong môi và nhìn xuống khuy măng sét trong tay Thích Tuy. "Đương nhiên là đẹp rồi, nhưng anh mua cái gì thì chú nhỏ cũng thích thôi."
Nếu Thích Tuy mua chiếc lá mang về tặng, Tần Tri Tụng đều sẽ hạnh phúc muốn ch*t”.
Thích Tuy không quan tâm đến những lời của Triệu Ấu Ninh. Cậu đưa khuy măng sét cho nhân viên, sau đó quay trở lại ghế sofa ngồi xuống, chờ Triệu Ấu Ninh chọn váy.
Khi họ mua sắm xong, lại ở trung tâm ăn trưa. Lúc 4 giờ, họ đứng ven đường chờ tài xế.
Thích Tuy đứng bên cạnh Triệu Ấu Ninh với một vài chiếc túi trong tay. Nhìn vào khuôn mặt bối rối của Triệu Ấu Ninh, cậu hỏi, "Làm sao vậy?"
Triệu Ấu Ninh thở dài, "Nếu em biết rằng những thứ này sẽ được giao trực tiếp đến nhà em. Lát nữa đến chỗ ông ngoại, em chắc chắn sẽ bị mắng khi bố mẹ nhìn thấy những thứ này. Bố mẹ sẽ không để em đến gặp chú và anh một lần nào nữa."
"Nhưng những thứ này được chú nhỏ của em tự nguyện mua cho”. Thích Tuy an ủi: "Đừng lo lắng, em sẽ không bị mắng."
Triệu Ấu Ninh lắc đầu, "Nó khác biệt."
"Vậy để tài xế trực tiếp mang đồ đưa qua đi. Dù sao, em cũng phải đến đó mà. Nói cho tài xế biết địa chỉ, khi em đến, hãy nhờ dì ở nhà giúp em lấy đưa về phòng”.
"Nó có vẻ ổn!”
Triệu Ấu Ninh đang cầm chiếc túi kích động nắm lấy cổ tay Thích Tuy, "Anh Thích Tuy, anh không hổ là học bá, anh thật thông minh!"
Nghe thấy điều này, Thích Tuy mỉm cười và có hơi xấu hổ một chút.
"Vậy anh chốc lát cùng chú nhỏ đi ăn tối, chừng nào có thời gian em lại tới tìm anh chơi”. Triệu Ấu Ninh nhìn Thích Tuy và nói, "Nhưng anh Thích Tuy, ngày thường anh gọi chú nhỏ là gì thế? Sẽ không trực tiếp gọi tên phải không?”
Cô thực sự tò mò, đặc biệt là ngay bây giờ khi Thích Tuy trực tiếp gọi tên cô.
"Kêu tên a”. Thích Tuy trả lời một cách tự nhiên, nhẹ chớp mắt một cái, "Em muốn gọi xưng hô khác? Chẳng lẻ giống em gọi chú nhỏ sao?”
Nhưng "chú nhỏ" lại là một vấn đề khác.
"Không phải, kêu tên cũng thực bình thường. Anh không có quan hệ huyết thống, cùng em gọi chú nhỏ rất kì quái”. Triệu Ấu Ninh rất không đồng ý, nhìn lên thấy xe đang đến.
Tài xế đưa Thích Tuy đến công ty trước khi đưa Triệu Ấu Ninh đến nhà cũ Tần gia.
Sau khi bước vào tòa nhà, Thích Tuy cầm hai chiếc túi trong tay, trong tiềm thức muốn đi thẳng vào, nhưng bị quầy lễ tân chặn lại.
"Tiên sinh, xin hỏi ngài có hẹn trước không?” Quầy lễ tân mỉm cười và hỏi Thích Tuy, "Có chuyện gì vậy? Nếu thuận tiện, ngài có thể cho tôi biết. Tôi sẽ liên lạc hỏi một chút.”
Thích Tuy sững sờ và nhanh chóng lắc đầu.
Trên thực tế, cậu đã không theo Tần Tri Tụng ở đây trong một thời gian. Mỗi lần cậu đến, cậu đi thẳng từ bãi đậu xe. Quầy lễ tân không quen thuộc với cậu.
"Vậy hãy nói cho tôi biết, có chuyện gì với ngài? Tôi có thể giúp ngài."
"Tôi_____”
Ánh sáng ở sảnh rất sáng, có rất nhiều người xung quanh, những người tò mò nhìn qua vì cậu bị chặn lại.
Thích Tuy hô hấp dồn dập và cố gắng hết sức để không quan tâm đến xung quanh. Đó chỉ là sự tò mò, chỉ là sự tò mò.
Không có ý nghĩa nào khác.
"Tôi tìm Tần Tri Tụng”.
Quầy lễ tân sửng sốt, đánh giá Thích Tuy, mắt anh ta rơi vào chiếc túi trong tay và thương hiệu của quần áo.
"Vậy thì đợi một chút tôi sẽ gọi cho Thư ký Chu. Cho hỏi ngài tên gì?”
"Thích Tuy”.
Thích Tuy trả lời với một nụ cười và dường như không hài lòng sau khi bị chặn lại.
Năm phút sau, Chu Chu bước ra khỏi thang máy và đi thẳng đến khu vực lễ tân.
Chu Chu nhìn thấy Thích Tuy thần sắc bình thường ngồi ở đó. Cô cảm thấy nhẹ nhõm và nhìn vào quầy lễ tân. "Cậu ấy không cần đặt lịch hẹn hay gọi điện trên tầng 27 sau này. Hãy để cậu ấy trực tiếp đi lên."
Trước biểu tình nghiêm túc của Chu Chu, nhân viên lễ tân lập tức đáp ứng, "Đã biết, Thư ký Chu."
Khi Thích Tuy nghe thấy tiếng giày cao gót đang đến gần, cậu đã nhìn lên và nói, "Chị Chu Chu, phiền cho chị khi phải xuống đón em."
Chu Chu mỉm cười, sắc mặc hòa hoãn khi nhìn thấy cậu và ra hiệu cho cậu đi theo cô.
"Chị nghĩ rằng chị có thể uống một bữa trà chiều miễn phí, cho nên riêng tới hỗ trợ lấy đồ, ra hôm nay chị đã tính toán sai”.
Thích Tuy mở to mắt, bước vào thang máy, chớp mắt và mở một cái túi trong tay. "Em đã mua cái này, cửa hàng tráng miệng mới mở, Ấu Ninh nói nó rất ngon."
Ban đầu, đó chỉ là một câu nói hài hước, nhưng Thích Tuy nghiêm túc đến mức khiến trái tim Chu Chu hơi loạn.
Làm thế nào nó có thể cảm thấy như dỗ dành trẻ em?
Ông chủ độc ác, cô là một thư ký với chất lượng chuyên cao vời và khả năng chuyên nghiệp. Cô đã không đến để làm điều này sau khi nộp đơn xin việc!
"Cảm ơn”.
Chu Chu tiếp nhận, "Đừng đưa nó cho ông chủ."
Thích Tuy nhịn không được cười và gật đầu, "Đừng đưa nó cho anh ấy."
Cửa thang máy mở ra, Chu Chu chỉ vào văn phòng của Tần Tri Tụng. "Ông chủ và Trần Tầm có một cuộc họp video trong văn phòng nhỏ bên cạnh. Em có thể vào đợi."
Nghe những lời đó, Thích Tuy trả lời và đợi Chu Chu trở về văn phòng của mình rồi mới đi về phía văn phòng của Tần Tri Tụng.
Bước vào cửa, Thích Tuy đi thẳng đến khu vực nghỉ ngơi và không liếc nhìn đống tài liệu trên bàn.
Cậu nhét mình vào ghế sofa, nhét một chiếc gối vào vòng tay, đặt cằm lên đó và ngáp một cái.
Cậu nhướng mắt lên và nhìn vào chiếc túi bên cạnh, chỉ đơn giản là nhắm mắt lại mà không nói gì.
Buồn ngủ quá.
---------
Tần Tri Tụng ngồi trên ghế và lắng nghe người đứng đầu một công ty báo cáo về công việc trong cuối năm.
Một tay cầm bút, tay kia cầm điện thoại di động đảo tới đảo lui.
Bên cạnh hắn, Trần Tầm đang chăm chỉ ghi lại nội dung của cuộc họp. Khi anh ta thoáng thấy thời gian ở góc dưới bên phải màn hình, âm thầm nhìn về phía Tần Tri Tụng.
5 giờ, thời gian này Thích Tuy hẳn là đã đến công ty rồi.
Tuy nhiên, cuộc họp được cho là sẽ kết thúc mười phút trước, vẫn chưa được hoàn thành vì một số điều chỉnh ngay lập tức đối với báo cáo công việc.
"Tần tổng, trên đây là trọng tâm dự án của công ty chúng tôi trong cuối năm."
Tần Tri Tụng đặt điện thoại di động của mình trở lại bàn và nhìn lên màn hình. "Các điểm trước đó nên được điều chỉnh ngay lập tức. Dự án chỉ có thể được đẩy mạnh không được trì hoãn, phải đúng theo tiến độ, nhưng______"
Cây bút trong tay hắn gõ vào bàn hai lần, "Thiết kế của bức tường bên ngoài và cấu trúc chính của giai đoạn mới có thể được tối ưu hóa lại, không chạm đến tuyến đường liền có thể."
"Vâng, chúng tôi sẽ điều chỉnh nó một lần nữa”.
"Trước cứ như vậy”.
Sau khi Trần Tầm đưa ra một sáng kiến tóm tắt ngắn gọn về cuộc họp, anh ấy đã chấm dứt cuộc họp video.
Trần Tri Tụng nhấc điện thoại di động của mình lên và đứng dậy bước ra ngoài. Vừa đi vừa cùng Trần Tầm bàn việc, "Đơn vị xây dựng và nhà thầu yêu cầu họ theo dõi chặt chẽ. Nhiệt độ cao thường xuyên vào tháng Bảy và tháng Tám, đừng để xảy ra bất kỳ sự cố nào trong quá trình xây dựng."
"Được rồi, tôi sẽ chuyền đạt lại”. Trần Tầm đã viết nó vào sổ ghi chép của mình.
"Và phía vận chuyển hàng hóa____” Tần Tri Tụng cúi đầu và mở điện thoại di động của mình, nhìn vào thông tin bên ngoài, nhanh chóng quét thông tin do Triệu Ấu Ninh gửi.
Không có nhiều thứ có thể khiến Tần Tri Tụng phân, đặc biệt là lúc bàn công việc.
Trừ khi nó thực sự đặc biệt.
"Vận chuyển hàng hóa là nền tảng tuổi trẻ của lão gia và là nền tảng của Tần gia. Sau đó, việc chuyển nhượng không có nghĩa là từ bỏ. Nếu đơn đặt hàng được thực hiện tuần trước có thể được gỡ xuống, nó sẽ tốt cho phía vận chuyển hàng hóa. Các nhà đàm phán nên thay đổi nó."
Tần Tri Tụng đã tắt điện thoại di động của mình và kết nối lại những gì mình vừa nói.
"Chúng tôi vẫn đang đàm phán với công ty đối phương. Hiện tại, hai công ty đang cạnh tranh."
"Bên kia không còn nhiều thời gian. Nó sẽ được thực hiện vào cuối tháng này. Vẫn còn nửa tháng nữa, cho đội hiện tại ba ngày. Nếu không thể có được nó trong ba ngày, liền trực tiếp thay đổi người”.
"Được rồi”.
Trong khi nói chuyện, hắn đã bước đến cửa văn phòng. Tần Tri Tụng đẩy cửa vào, Trần Tầm biết điều mà không theo vào.
Khi anh ta xoay người trở lại văn phòng, anh ta thấy Chu Chu đang đứng đó và nháy mắt với anh ta.
"Cái gì?”
"Tôi đã đi xuống để đón Thích Tuy, cậu ấy nhìn qua có chút không đúng”.
"Thật là trùng hợp, tôi vừa ra ngoài sau cuộc họp. Ông chủ nhìn vào điện thoại di động và trông không được tốt”.
Chu Chu và Trần Tầm nhìn nhau và quay đầu lại nhìn vào cánh cửa đóng kín.
Có vẻ như có điều gì đó đã xảy ra trong trung tâm mua sắm.
Trong văn phòng yên tĩnh, mặt trời chiếu vào từ bên ngoài và cửa sổ lớn từ trần đến sàn tràn ngập ánh sáng rực rỡ.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng của Tần Tri Tụng khó có thể nghe thấy trên thảm. Anh bước từng bước đến gần Thích Tuy, người đang cuộn tròn trên ghế sofa và ngủ thϊếp đi.
[Chú, cháu xin lỗi. Chúng cháu đã gặp Tần Hằng trong cửa hàng vừa rồi, cháu không thể ngăn cản anh ta. Anh ta chế nhạo anh Thích Tuy và yêu cầu anh ấy nên ở nhà. Anh Thích Tuy nhìn qua trông có vẻ bình thường, anh ấy trở về có ổn không?]
[Cháu thực sự xin lỗi! Tần Hằng bước vào và nói rằn anh Thích Tuy không đủ tiền mua quần áo, nhưng anh Thích Tuy rất đẹp trai, anh ấy nói quần áo của Tần Hằng xấu xí và phớt lờ anh ta đi.]
Triệu Ấu Ninh đã gửi hai tin nhắn liên tiếp và không dám che giấu điều gì. Cô đã nói với Tần Tri Tụng tất cả mọi việc.
Gửi tin nhắn lúc một giờ trước.
Ngồi trên ghế sofa, Tần Tri Tụng nhìn Thích Tuy cau mày và cầm bút điểm nhẹ lên đầu mũi cậu.
"Tuy Tuy”.
Thích Tuy ngủ không sâu. Khi cậu nghe thấy ai đó gọi cậu, cậu mơ hồ tỉnh dậy và thấy rằng đó là Tần Tri Tụng. Cậu liền đem đầu hướng trong lòng ngực hắn dựa.
"Chú nhỏ”.
Đôi mắt của Tần Tri Tụng lóe lên, hắn đưa tay ra và vỗ nhẹ vào lưng cậu. "Làm sao vậy?"
Thích Tuy không nói gì, nhưng lắc đầu và theo bản năng ỷ lại Tần Tri Tụng, "buồn ngủ."
"Đã mua gì?”
"Một bộ quần áo và mua cho anh một khuy măng sét”.
Nghe thấy điều này, Thích Tuy ngẩng đầu lên và nói, "Anh đã kết thúc cuộc họp chưa?"
Tần Tri Tụng gật đầu, "Ân, tôi vừa hoàn thành nó và công việc hôm nay của tôi đã kết thúc."
Trong mắt Thích Tuy có ý cười. Cậu định hỏi hắn muốn ăn gì tối nay, đi ăn ngoài hay về nhà, nhưng Tần Tri Tụng đã mở miệng trước.
"Đợi lát nữa đến khu Thiên Tân”.
"...À?”
Đôi mắt của Tần Tri Tụng hướng về phía giá sách, trên đó vẫn còn một số thư từ anh trai thứ ba phụ trách trước đó”.
"Bọn họ như vậy mong chờ tôi, như thế nào có thể vắng mặt?”
Thích Tuy vẫn bị nhét cho một chiếc gối. Cậu không thể nhìn thấy biểu hiện của Tần Tri Tụng từ góc nhìn của mình, nhưng cậu lờ mờ nhận thấy rằng Tần Tri Tụng đang tức giận.
Có phải vì cậu không?
Ấu Ninh đã nói với hắn chuyện xảy ra hôm nay.