Chương 2
Khi Thích Tuy thức dậy vào sáng hôm sau, đầu óc còn hơi mơ hồ không rõ.
Theo thói quen mà cậu dựa vào Tần Tri Tụng, nhưng chỉ chạm vào ga trải giường cậu ngay lập tức tỉnh dậy và mở to mắt để tìm kiếm hình dáng của Tần Tri Tụng trong phòng.
Nhìn xung quanh không thấy ai. Thích Tuy liền bật dậy.
Cậu nhớ rõ Tần Tri Tụng đã trở về vào đêm qua, hắn chẳng lẻ lại đi nữa rồi sao? Chắc là cậu nằm mơ rồi.
Khi cậu vừa được đưa trở lại Tần gia, Tần Tri Tụng cũng là như vậy mà biến mất trong im lặng.
Trong lòng Thích Tuy khó chịu như ăn phải thuốc đắng. Cậu xốc chăn lên và đi chân trần xuống đất. Cậu không quan tâm đến việc đi giày nữa mà chạy ngay ra khỏi phòng với mái tóc lộn xộn.
Cậu mở cửa phòng, chạy đến cầu thang và nhìn xuống tầng một.Cậu chỉ thấy dì Trương đang dọn dẹp bàn ăn. Thích Tuy có hơi luống cuống.
Hắn thực sự đã biến mất.
Lại là như vậy, hắn đi mà không để lại lời nhắn nào.
Cậu đứng ở lối vào cầu thang với khuôn mặt trắng bệch, những ngón tay của cậu nắm chặt lan can, mạnh đến mức các đốt ngón tay của cậu trắng bệch.
"Bệnh còn chưa hết, cứ như vậy chạy ra ngoài là muốn đi bệnh viện sao?”
Phía sau truyền đến một giọng nói không vui, Thích Tuy không thể tin được mà quay đầu lại. Tần Tri Tụng đang mặc bộ quần áo ở nhà, trông không giống như hắn đang muốn đi ra ngoài.
Cơ thể không kìm được mà muốn đi qua nhưng lý trí ngăn cậu lại.
Thích Tuy quay đầu đi, siết chặt môi mà không nói một lời .
"Tôi không bị bệnh cũng không cần đi bệnh viện.”
Khi Tần Tri Tụng nghe thấy lời này hắn liền tức giận, hắn cau mày, chậm rãi đi đến trước mặt Thích Tuy, giọng nói nghiêm túc hỏi: "Phát sốt không phải là bị bệnh sao?"
Hai người ở cự ly rất gần. Khi Tần Tri Tụng nói, Thích Tuy có thể cảm giác được hơi thở của hắn đang bao lấy mặt mình.
Thích Tuy, người có đầu óc đơn giản, theo bản năng phản bác, "Tôi không nói đến phát sốt, là_____"
Tần Tri Tụng ngắt lời: "Là cái gì?"
Thích Tuy nhìn vào mắt Tần Tri Tụng, khẽ mở miệng nhưng cậu lại quên mất bản thân muốn nói gì rồi. Cậu chỉ có thể nói, "Không có gì."
Dù sao, cậu không bị ốm và sẽ không đến bệnh viện.
Giằng o vào giây, Tần Tri Tụng thở dài bất lực, cuối xuống đem Thích Tuy bế lên, một tay nâng đầu gối của cậu, liếc nhìn đôi chân, nhịn không được mà cười.
"Như nào mà không biết xấu hổ, bộ dáng như vậy mà vẫn còn chạy ra bên ngoài, lần tới khi có khách cũng sẽ giống như vậy chạy ra ngoài hử?”
Nghe từ "nhà", Thích Tuy vui vẻ hơn nhiều. Cậu khịt mũi như một bé mèo con, như là đang chịu thua lại giống đang làm nũng. Cậu đặt tay lên vai Tần Tri Tụng, lắc đôi chân của mình.
"Nếu có khách, tôi sẽ không rời khỏi phòng”.
"Tại sao?
"Họ là khách của anh. Họ đến để gặp anh, không phải tôi”.
Thích Tuy trả lời một cách chính đáng. Cậu nhẹ nhàng gãi ngón tay và hỏi cẩn thận, "Hôm nay anh có đi ra ngoài không?".
Tần Tri Tụng mở cửa phòng ngủ, nhìn vào đôi dép lộ ở cuối giường và đặt Thích Tuy trở lại giường. "Tôi sẽ đến công ty công tác trong một tuần. Có một số việc tôi cần phải giải quyết."
Vẫn là muốn ra ngoài sao? Đôi mắt của Thích Tuy vừa sáng lên liền hiện lên sự mất mát.
Cậu đã không ăn tối với Tần Tri Tụng trong một tuần, hơn nữa khi ở nhà Tần Trí Tụng cũng rất bận.
Ngồi khoanh chân trên giường, dùng ngón tay xoa khăn trải giường, "Tần tiên sinh, đi đường cẩn thận. Hãy nhớ ăn đúng giờ, nếu không sẽ không tốt cho dạ dày của anh."
Giọng nói hơi nhỏ hơn bình thường và bất cứ ai cũng có thể thấy rằng cậu đang không vui.
Tần Tri Tụng đứng bên giường và nhẹ nhàng xoa đầu cậu. “Đó không phải là việc quá quan trọng. Tôi có thể đưa cậu đi cùng."
Quả nhiên, giây tiếp theo, Thích Tuy ngẩng đầu lên và mở to mắt nhìn hắn.
"Có được không?”
“Được”. Tần Tri Tụng nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường. Khi hắn thức dậy sáng nay, hắn đặc biệt điều chỉnh đồng hồ để Thích Tuy ngủ thêm một lát.
Chất lượng giấc ngủ của Thích Tuy không tốt. Lúc đầu, cậu sẽ hầu hết thức dậy vào lúc nửa đêm. Ngay cả khi cậu ngủ sớm, sắc mặt của cậu vẫn không tốt khi tỉnh dậy vào sáng sớm.
Sau khi Tần Tri Tụng phát hiện ra, lần đầu tiên hắn vào phòng cho đến khi cậu ngủ thϊếp đi và rời đi. Sau đó, anh lại phát hiện ra rằng tình trạng sức khỏe của Thích Tuy vẫn chưa được cải thiện. Miễn là Thích Tuy cảm thấy không khỏe, hắn sẽ ngủ cùng cậu.
"Tôi sẽ thay quần áo, anh cũng vậy. Sau đó chúng ta sẽ đi xuống lầu để ăn sáng và sau đó chúng ta sẽ đi ra ngoài”. Tần Tri Tụng thu tay về, nhắc nhở: "Nhớ đi giày."
Thích Tuy vô thức giấu chân mình trong chăn bông và gật đầu, "Được."
______ Gần 11 giờ, Tần Tri Tụng mới lái xe chở Thích Tuy đến công ty.
Tần gia đã kinh doanh từ rất lâu. Công Ty là một tòa nhà văn phòng được mua trong thành phố trong những năm đầu tiên. So với nhiều doanh nghiệp sau này, vị trí địa lý của nó khá vượt trội.
Cào thời điểm này không bị ùn tắc giao thông, vì vậy mất khoảng nửa giờ để lái xe đến công ty.
Tần Tri Tụng nhìn Thích Tuy đang buồn ngủ dựa vào cửa kính, đem xe lái xe vào bãi đậu xe. Sau khi tắt động cơ, hắn đưa tay ra để véo má Thích Tuy và có ý định đánh thức cậu dậy.
Nếu không phải cần lên gấp để giải quyết công việc tích lũy trong tuần này, Tần Tri Tụng sẽ để Thích Tuy ngủ cho đến khi cậu tỉnh.
Đêm qua, Thích Tuy nói rằng cậu không gặp ác mộng nhưng quầng thâm lại rõ ràng dưới mi mắt. Hắn biết rằng Thích Tuy không nghỉ ngơi tốt.
Thật khó để Thích Tuy nghỉ ngơi tốt khi hắn không có ở đây.
"Đến công ty rồi”. Tần Tri Tụng cố gắng tạo ra âm thanh nhẹ nhất có thể và nhẹ nhàng dùng sức để đánh thức Thích Tuy.
Thích Tuy mơ hồ mở mắt, hoàn toàn bối rối không biết mình đang ở đâu. Cậu chớp mắt vài lần rồi nhìn về hướng Tần Tri Tụng, "Anh có ở đó không?".
Tần Tri Tụng cúi xuống và tháo dây an toàn cho cậu. "Đi lên rồi đến phòng nghỉ ngủ."
“Lạch cạch” một tiếng, dây an toàn đã được Tần Tri Tụng mở ra. Khi hắn ngồi lại gần, hắn ngửi thấy mùi sữa tắm trên người Thích Tuy.
Là mùi cam bergamot(1) trộn với muối biển, có tác dụng an thần.
Thích Tuy xoa đôi mắt, "Vậy có ổn không?"
"Không quan trọng”. Ánh mắt Tần Tri Tụng dựng trên mặt cậu, "Hay cậu muốn ngồi bên cạnh đọc sách?"
Thích Tuy nghiêng đầu và nghĩ, "Đọc sách. Mệt lại đi nghỉ ngơi, anh mỗi lần tan làm đều muộn, phải đợi thật lâu.”
Thích Tuy nhìn chằm chằm vào Tần Tri Tụng, như thể lên án hắn không biết trân trọng bản thân.
Nghe vậy, Tần Tri Tụng không nói gì, mà chỉ quay sang một bên để mở cửa, "Vậy thì hôm nay cậu không thể đợi lâu như vậy, tan làm chúng ta đến Ortensia".
Khi hắn nói, hắn bước đến bên cạnh Thích Tuy và mở cửa cho cậu. "Đó là để bù đắp cho chuyến công tác trong một tuần qua."
Thích Tuy bước ra khỏi xe, sau khi nghe được câu này, khóe miện hơi cong, "Vậy thì tối nay tôi sẽ ăn rất nhiều, nếu không tôi sẽ lỗ mất."
Tần Tri Tụng nhìn cậu, trên khuôn mặt hiện lên ý cười, "Tại sao?"
Thích Tuy đã quen thuộc ở đây, sau đó cậu nhấn số tầng, "Một bữa ăn của Tần tiên sinh không thể so sánh với thời gian một tuần của anh."
Nhanh mồm dẻo miệng.
Tần Tri Tụng nhướng mày và nói, "Tính rõ ràng vậy sao?"
“Đương nhiên rồi”. Thích Tuy kiêu ngạo mà hấc cằm.
Khi cậy ra khỏi thang máy, trợ lý Trần Tầm vừa lúc cầm sấp tài liệu từ trong văn phòng ra, tựa hồ đang muốn đưa đến văn phòng của Tần Tri Tụng.
Nhìn thấy Tần Tri Tụng và Thích Tuy, anh liền gật đầu với hai người ý chào hỏi.
"Tần tiên sinh, Thích thiếu gia”.
Thích Tuy ngoan ngoãn gật đầu đáp lại và đứng bên cạnh Tần Tri Tụng. Cậu không thể hiện sự bất an hay khó chịu, nhưng theo bản năng dựa vào Tần Tri Tụng.
Tần Tri Tụng đưa Thích Tuy đến văn phòng và hỏi Trần Tầm, "Sắp xếp xong chưa?"
Trần Tầm đi theo vào văn phòng và đặt các tài liệu lên bàn. "Đây là những tài liệu cần được phê duyệt hôm nay. Một số bên mới có ý định hợp tác vẫn đang được các bộ phận liên quan xem xét. Sau bản tóm tắt vào thứ Sáu, nó sẽ được báo cáo vào buổi họp thứ Hai."
"Cuộc họp hôm nay không nhất thiết phải hoãn lại đến ngày mai”. Tần Tri Tụng ngồi trên ghế văn phòng liếc mắt nhìn Thích Tuy đang ngồi đọc sách trên sô pha. ". Hãy sắp xếp cuộc họp trước khi tôi tan làm."
Nghe vậy Trần Tầm ngay lập tức phản ứng lại và biết rằng ông chủ sẽ không ở lại công ty tăng ca. "Vậy thì tôi sẽ đi nói chuyện với Chu Chu."
Chu Chu là thư ký của Tần Tri Tụng. Cô ấy đã làm việc trong công ty được hai năm. Cô ấy rất có năng lực, tính cách tốt và không bao giờ phạm sai lầm trong công việc.
Tần Tri Tụng mở tài liệu, cúi đầu chuyên chú làm việc, "Lấy một ít điểm tâm mang vào đây."
Trần Tầm nhịn không được nhìn Thích Tuy đang ngồi ở ghế sô pha. Một thiến niên mới đến tuổi thành niên, cậu đang nghiêm túc đọc sách. Cả người cậu toát lên vẻ sạch sẽ trong suốt, không chút nào nhìn ra cậu đã trải qua những gì.
"Vậy thì tôi xin phép ra ngoài trước”.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Thích Tuy ngước mắt lên khỏi cuốn sách, theo thói quen nhìn Tần Tri Tụng. Cậu phát hiện đối phương đang chăm chú xem tài liệu, nhìn chằm chằm chốc lát mới thu hồi lực chú ý.
Không bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên. Sau khi nghe thấy từ "vào", ngoài cửa thấy Chu Chu bưng đồ đi vào.
Trên người là mặc đồ công sở, tóc được uốn xoăn khéo léo và lớp trang điểm tinh tế thoải mái.
Chu Chu gật đầu với Tần Tri Tụng, sau đó đi thẳng đến chỗ Thích Tuy.
" Đã lâu không gặp”.
"Chị Chu Chu”.
Thích Tuy và Chu Chu đã gặp nhau nhiều lần và cậu không thể từ chối tính cách thân thiện của Chu Chu.
Hương vị đồ ăn nhẹ được chuẩn bị đặc biệt cho Thích Tuy. Nó thường được đặt trong tủ văn phòng của Chu Chu, để tránh việc Thích Tuy đến sẽ cảm thấy nhàm chán.
Trong mắt Chu Chu, loại hành vi này chỉ đơn giản là để dụ dỗ trẻ em, hoặc học sinh tiểu học, nhưng Thích Tuy lại thực sự rất giống trẻ nhỏ.
Nếu không phải Tần Tri Tụng tăng lương cho cô, cô sẽ không đồng ý làm chuyện này.
"Trong khoảng thời gian này có gì thú vị không?” Chu Chu ngồi cạnh cậu, giúp cậu bỏ sữa và đường vào cà phê. "Nếu em không đến, chị sẽ đối mặt với ông chủ cùng Trần Tầm cả ngày. Thật là nhàm chán."
Nó là cà phê, nhưng trên thực tế vị sữa nồng hơn và ly cà phê sắp biến thành ly sữa bò.
Thích Tuy tiếp nhận cà phê và nói "Cảm ơn". Sau khi uống nó, mắt cậu liền nheo lại, "Vài ngày trước, con chó của em đã sinh ra một con chó con, có bốn con trông khác nhau."
"Trong hoa viên có thêm một tổ chim trên cây hòe (2), em cũng không biết đó là loại chim gì”.
Chu Chu hơi ngạc, cười rộ lên tò mò hỏi: "Tuy Tuy thích động vật nhỏ đến vậy sao?"
Thích Tuy khuôn mặt ngoan ngoãn, trả lời: "Em thích nó, nhưng em không thể chăm nó."
"Tại sao?
"Bởi vì em lo lắng không chăm sóc nó tốt”.
Động vật nhỏ không phải là đồ chơi, thích thì nuôi dưỡng, phiền chán, nghèo túng liền vứt chúng đi.
Điều đó quá vô trách nhiệm rồi.
Chu Chu liếc nhìn Tần Tri Tụng, "Em còn thích gì nữa không?"
Thích Tuy nhanh nhảu đáp, "Tôi cũng thích Tần tiên sinh nha."
Nghe thấy điều này, Chu Chu hạ giọng, tò mò hỏi, "Tại sao?".
Thích Tuy suy nghĩ một lúc và nói một cách nghiêm túc, "Bởi vì Tần tiên sinh là ân nhân và cũng là______"
Người nhà.
Rõ ràng, hắn cùng Thích gia giao tình không thân, nhưng hắn vẫn nguyện ý chăm sóc cậu. Cậu muốn trả ơn cho hắn, vì vậy cậu sẽ báo đáp Tần Tri Tụng thật tốt.
Chu Chu lặng lẽ thở dài, nói vài câu gì đó khác với Thích Tuy rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Chỉ còn lại Thích Tuy và Tần Tri Tụng trong văn phòng, mỗi người đều làm việc của mình và không cùng nhau nói chuyện.
Cho đến bốn giờ chiều, âm thanh của điện thoại di động rung động làm Tần Tri Tụng dời tầm mắt khỏi tài liệu cuối cùng.
Tên người gọi là Tống Quang Cảnh.
Bạn của Tần Tri Tụng từ khi còn bé, họ đã học cùng trường từ sơ trung đến đại học cho đến khi hắn ra nước ngoài, nhưng hắn đã trở về Trung Quốc sớm hơn.
"Có việc gì sao?”.
"Hôm nay chúng ta hãy cùng nhau ăn bữa cơm. Nếu cậu không đến, tôi sẽ nhảy xuống sông Châu Giang”.
Tần Tri Tụng đã quen với việc cách nói chuyện không đàng hoàng của Tống Quang Cảnh, hỏi: " Nguyên nhân."
Khi Tống Quang Cảnh nghe thấy giọng điệu của Tần Tri Tụng, anh ta mới trở nên nghiêm túc, nói, "Mua say, được chứ? Tôi đã bị bỏ rơi. Không, tôi đã bị lừa. Thật vất vả mới theo đuổi được người đó. Tôi cẩn thận coi cậu ta như báu vật và thậm chí hôn môi còn phải hỏi ý kiến. Kết quả là, tôi tình cờ gặp cậu ta đi cùng một tên giám đốc nào đó vào khách sạn”.
Tống Quang Cảnh được biết đến là một thiếu gia giàu có trong vòng tròn của họ. Anh ta không làm gì khác ngoài việc anh ta tiêu tiền rất nhanh và thường chạy trốn khỏi nhà.
Bất kể ai thích anh ta, anh ta chỉ biết cách lấy tiền cho đi. Sau đó liền bị người ta lừa và cứ liên tục như thế.
Luôn luôn nhiệt huyết tuổi trẻ và luôn luôn bị lừa dối.
May mắn thay, đó là đứa con trai út trong gia đình, được cha mẹ, anh chị em chiều chuộng. Miễn là anh ta không vi phạm pháp luật và gây rắc rối, sẽ không ai ngăn cản anh ta.
"Không đi”.
"Nếu cậu không đến, tôi sẽ gọi cho Thích Tuy____”.
Đôi mắt của Tần Tri Tụng tối sầm lại, anh qua ghế sofa. Thích Tuy vẫn đang ngủ, trên người vẫn đắp chiếc chăn bông hắn đắp cho cho cậu một giờ trước.
"Mấy giờ?
Tống Quang Cảnh cười rộ lên, " 7giờ, thiếu gia tôi ở đây chờ hai người. Đừng lo lắng, tôi sẽ không dạy hư Thích Tuy của cậu. Chỉ cần chúng ta uống và cậu ấy tự chơi với cậu ấy."
Không đợi Tống Quang Cảnh tiếp tục nói những điều vô nghĩa, Tần Tri Tụng đã trực tiếp cúp máy.
Kiên nhẫn xử lý xong tài liệu cuối cùng, Tần Tri Tụng đứng dậy, đi đến ghế sofa, cúi xuống kéo chăn ra, để lộ khuôn mặt của Thích Tuy bên dưới.
"Cậu vẫn còn buồn ngủ chứ?
Thích Tuy mở mắt ra, nhìn thấy Tần Tri Tụng, cậu mới nới lỏng bàn tay cầm chăn và nói, "Tôi không buồn ngủ. Anh đã hoàn thành công việc của mình chưa?”.
Tần Tri Tụng cuộn chăn lại và đặt nó sang một bên. " Đã xong rồi, nhưng chúng ta sẽ thay đổi địa điểm ăn tối và đi đến chỗ Tống Quang Cảnh."
Thích Tuy không hỏi tại sao anh ấy lại thay đổi địa điểm, Cậu hiểu chuyện lại chu đáo mà tìm cớ, "Ortensia có thể đi vào lần sau."
Tần Tri Tụng xoa đầu cậu, nhưng đáy mắt lại không hiện lên ý cười.
Hắn không thích biểu hiện “Hiểu chuyện” như vậy của Thích Tuy.
-----------------
(1)
Cây hòe loại
cây có thân gỗ,
cây trưởng thành có thể đạt chiều cao tối đa tận 15m, thăn thẳng. Nụ hoa có màu vàng, khi nở thì hoa chuyển thành màu trắng ngà. Hoa có mùi thơm, vị hơi đắng, và nở thành từng chùm.
(2) Cam Bergamot chứa
nhiều vitamin C, beta-carotene và các chất chống oxy hóa khác, có đặc tính dưỡng ẩm tóc và nuôi dưỡng, chăm sóc toàn diện cho tóc.