Bạch Vũ Ngọc một tuần nay luôn phải cải trang thành người buông rượu mà ra vào kinh thành Bắc Tề. Một mặt để điều tra ai sẽ là người dẫn binh đánh trận, một mặt âm thầm đưa cao thủ vào Bắc Tề mai phục từ từ.
Trong một quán nước tồi tàn, Tài Sơn báo lại tin tức mà hắn vừa hỏi được cho Bạch Vũ Ngọc "Người của chúng ta trong cung đình Bắc Tề nói rằng sáng mai công chúa Bắc Tề sẽ như thường lệ đến chùa Phúc Âm cầu phúc"
Phó Minh Huyền tiểu muội của Phó Đổng Trác, hoàng đế Bắc Tề. Mỗi năm sau khi sang xuân, Phó Minh Huyền đều dành ra một tháng để tịnh tâm, ăn chay và cầu phúc cho vương triều và người dân của nàng.
Bạch Vũ Ngọc nghe vậy, liền nói "Ta sẽ tiếp cận Phó Minh Huyền, ngươi cùng người của chúng ta tiếp tục làm theo lời Thành vương dặn. Một tháng sau gặp lại"
Tài Sơn gật đầu "Ân điện hạ"
Ngày hôm sau, Phó Minh Huyền ăn mặc giản dị cùng một số thị vệ của nàng đi đến chùa Phúc Âm.
Đoàn người đang đi bỗng dừng lại, Trương Siêu là một bậc thầy kiếm pháp, đồng thời cũng là sư phụ của Phó Minh Huyền và luôn hộ tống nàng đi đến mọi nơi nàng muốn. Sau khi nhìn thấy một nam nhân muốn xin đi cùng, hắn liền đến hỏi ý của Phó Minh Huyền.
Phó Minh Huyền vốn luôn có lòng giúp đỡ người khác nên khi nghe có người lạc đường, muốn cùng đến chùa Phúc Âm với họ nên nàng liền đồng ý "Để người đó vào đây cùng ta"
Trương Siêu có chút lo lắng "Hay là cho hắn một con ngựa để đi theo chúng ta, để hắn ngồi cùng ngươi, ta không yên tâm"
Phó Minh Huyền mỉm cười "Sư phụ đừng quên võ công của ta là do ngươi dạy"
Trương Siêu thở dài "Được rồi, ngươi phải cẩn thận"
"Hảo hảo"
Trong xe ngựa, Phó Minh Huyền nhìn con người xa lạ đang ngồi im một cách căng thẳng, khiến nàng không khỏi thú vị.
"Ta đáng sợ vậy sao ?"
Bạch Vũ Ngọc vẫn không có nhìn Phó Minh Huyền, đáp "Ta biết ngươi là công chúa, bất đắc dĩ mới xin đi cùng. Lại không nghĩ được ngươi đồng ý còn cho ta ngồi ở đây. Thật sự không dám đắc tội"
Phó Minh Huyền bật cười "Ngươi tên gì ? Không phải người ở kinh thành sao ?"
Bạch Vũ Ngọc lắc đầu "Ta là Lạc Vũ Hà, đến từ Tây Nguyên"
Phó Minh Huyền không phải lần đầu nhìn thấy người Tây Nguyên lưu lạc đến kinh thành, nên khi nghe Bạch Vũ Ngọc giơi thiệu, nàng cũng không mấy ngạc nhiên "Ngươi đến đây làm gì ?"
Bạch Vũ Ngọc cười nói "Ta trồng trà, ta muốn đem đến kinh thành bán, trên đường đi lại nghe nói chùa Phúc Âm đang muốn thu mua một lượng trà lớn, ta liền đổi ý định muốn đến đó trước"
Phó Minh Huyền hứng thú thêm hứng thú nhìn Bạch Vũ Ngọc "Ngươi tự tin trà của ngươi đủ ngon để các sư tăng đồng ý mua lại ?"
Bạch Vũ Ngọc gật đầu, Cao Dũng là người yêu thích hưởng thức các loại trà có tiếng nhưng chỉ khen duy nhất trà của nàng, nàng đương nhiên tin vào tài năng của mình "Nếu công chúa muốn, ta có thể làm cho ngươi"
Phó Minh Huyền không rõ đầu đuôi, hỏi "Nếu ta thích vị trà của ngươi, ngươi có đồng ý làm cho ta uống cả đời ?"
Bạch Vũ Ngọc cười cười "Công chúa thật biết đùa a"
Phó Minh Huyền mỉm cười, không nhắc lại vấn đề này "Mau pha trà đi"
"Được được"
Sau khi hưởng thức vị trà mà Bạch Vũ Ngọc vừa đưa, uống xong, cơ thể dường như sản khoái hơn rất nhiều.
"Đây là trà gì ?", nước trà thật sự rất thơm, còn có vị the và mát.
Bạch Vũ Ngọc bật cười "Bí mật a"
Phó Minh Huyền ngất ngây nhìn nụ cười của Bạch Vũ Ngọc, nàng thấy nhiều nam nhân cười với nàng rồi, không hiểu sao chỉ riêng Bạch Vũ Ngọc là khiến cho nàng thật tâm muốn cười lại.
Nhìn người kia im lặng, Bạch Vũ Ngọc liền hỏi "Sao vậy ? Trà ngon quá nên lạc hết hồn phách sao ?"
Phó Minh Huyền khẽ mỉm cười "Ừm, thật sự lạc hết hồn phách"
Cao Ngọc Tuyền sau khi nhận được tin báo rằng hôn sự của Bạch Vũ Hàm và Lục Huệ Trân sẽ được dời lại đến khi chiến tranh kết thúc thì không khỏi thất vọng. Đây không phải là thông tin mà nàng cần.
"Có phải ta đã sai rồi không ?"
Xuân Cát đi phía sau Cao Ngọc Tuyền, đáp "Thành vương yêu thích thái hậu như vậy, sự thật thì thái hậu đang ép ngài ấy"
Cao Ngọc Tuyền nhắm mắt, khẽ thở dài, một lúc sau mới nói "Gọi Thành vương đến gặp ta"
Xuân Cát mỉm cười, thái hậu của nàng cùng Bạch Vũ Hàm đều có một đặc điểm giống nhau, đó là cả hai đều vì đối phương mà mềm lòng "Ân"
Bạch Vũ Hàm đang cùng Mục Tử Đồng nghiên cứu đường đi ở Bắc Tề thì nhận được lệnh truyền vào cung của Cao Ngọc Tuyền.
Đang tính rời đi thì Mục Tử Đồng lên tiếng "Ta nghĩ ngươi đừng nên dây dưa với nữ nhân đó nữa. Quan tâm đến cảm nhận của quận chúa chút đi"
Bạch Vũ Hàm nâng mắt nhìn Mục Tử Đồng, mỉm cười thú vị "Ngươi từ khi nào biết lo cho người khác vậy a?"
Mục Tử Đồng tránh cái nhìn của Bạch Vũ Hàm "Ta chỉ không muốn ngươi lại bị thái hậu lợi dụng"
Bạch Vũ Hàm thôi trêu chọc Mục Tử Đồng nữa, chỉ khẽ buồn đáp "Có những chuyện không phải muốn dứt là sẽ dứt được"
Trong lòng Bạch Vũ Hàm đã thầm đoán được Cao Ngọc Tuyền sẽ lại làm nàng đau lòng nếu nàng nhận lời vào cung gặp mặt. Chỉ là chính bản thân nàng vẫn không nỡ từ chối nữ nhân kia.
Trong hoàng cung, lại tại mái đình vắng người. Cao Ngọc Tuyền mặc bạch bào đứng đợi Bạch Vũ Hàm. Bạch Vũ Hàm lại rất biết chọc tức nàng, hôm nay dám để nàng chờ lâu như vậy.
"Tham kiến thái hậu"
Nghe giọng nói quen thuộc, Cao Ngọc Tuyền liền ra hiệu cho Xuân Cát tạm thời lánh mặt. Hiện tại chỉ còn nàng cùng Bạch Vũ Hàm.
"Chuyện hôn ước là ta nóng nảy, nếu ngươi không muốn, có thể huỷ hôn", lời nói tưởng chừng rất bình thường nhưng lại rất khó để nói hết đối với Cao Ngọc Tuyền.
Bạch Vũ Hàm ngồi xuống uống trà, xong lại nói "Thái hậu, người đùa đủ chưa ?"
Cao Ngọc Tuyền nhíu mày "Ngươi có ý gì ?"
Bạch Vũ Hàm đứng dậy, không có ý định trả lời câu hỏi của Cao Ngọc Tuyền "Nếu thái hậu nói xong rồi thì ta đi trước"
Nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Bạch Vũ Hàm, Cao Ngọc Tuyền không còn giữ được bình tĩnh mọi ngày nên có hơi lớn tiếng "Bạch Vũ Hàm, tâm ý của ta ngươi còn không hiểu hay sao ? Từ trước đến giờ ngươi luôn nói yêu ta, cũng là nói cho có phải không ?"
Bạch Vũ Hàm cũng không còn kiên nhẫn, liền bạo phát "Cao Ngọc Tuyền, ta rõ ràng rất chán ghét ngươi nhưng chưa lần nào ta có thể từ bỏ ngươi. Năm lần bảy lượt ngươi đều khiến ta phải nhường bước, phải mềm yếu. Như vậy chưa đủ chứng tỏ ta yêu ngươi ?"
Cao Ngọc Tuyền liên nhanh chóng đáp lời "Nếu yêu ta thì hãy từ hôn với quận chúa"
Bạch Vũ Hàm lắc đầu, có chút bất lực nhìn Cao Ngọc Tuyền "Chỉ là lần này ta sẽ không nghe theo ngươi nữa. Ngươi cứ làm thái hậu của ngươi, ta làm vương gia của ta. Tạm biệt"
Như bị thách thức, Cao Ngọc Tuyền càng thêm không cam tâm "Bạch Vũ Hàm ... nếu ngươi dám bước ra khỏi đây, từ nay về sau, đoạn tình cảm này liền chấm dứt"
Bạch Vũ Hàm cười buồn "Thái hậu, không có ai là đợi mãi một người. Tình cảm của chúng ta đã kết thúc từ hai năm trước rồi", nói xong liền bỏ đi.
Câu nói của Bạch Vũ Hàm vừa nói, chính là lặp lại lời nói của Cao Ngọc Tuyền năm xưa. Nắm chặt vòng tay bằng ngọc mà Bạch Vũ Hàm tặng cho nàng, tức giận đến bật khóc.
Ở Thành vương phủ, Mục Tử Đồng vẫn còn đang xem mặt trận thì Lục Huệ Trân đến, vốn là để tìm Bạch Vũ Hàm.
"Thành vương đâu rồi ?"
Mục Tử Đồng vô cùng thẳng thắn "Vào cung gặp thái hậu"
Lục Huệ Trân nghe xong liền thấy bực tức, hai người đó gặp nhau, không biết sẽ làm cái trò gì "Ta vào cung"
Mục Tử Đồng vội giữ tay Lục Huệ Trân lại "Quận chúa chậm đã"
Lục Huệ Trân nhìn Mục Tử Đồng "Chuyện gì ?"
"Thành vương sẽ không thích người khác xen vào chuyện của mình, nếu quận chúa không vui, ta có thể cùng ngươi ra ngoài"
Lục Huệ Trân cũng rất rõ Bạch Vũ Hàm, bây giờ chạy vào cung chỉ sợ tự khiến bản thân đau lòng "Thôi được"
Lục Huệ Trân cùng Mục Tử Đồng ra ngoài thành đi khắp phố, khiến bao ánh nhìn đều tập trung trên hai người họ.
Mặc xung quanh nhộn nhịp, Lục Huệ Trân hỏi Mục Tử Đồng "Ngươi từ nhỏ đã luôn sống một mình sao ?"
Mục Tử Đồng nhớ lại khoảng thời gian đó, quả thật có chút chua xót và nhớ phụ mẫu của nàng "Phải"
Lục Huệ Trân suy nghĩ gì đó rồi lại nói "Chắc ngươi rất cô đơn, như thế nào vượt qua được ?"
Mục Tử Đồng nhìn Lục Huệ Trân, chưa từng có ai quan tâm nàng về vấn đề này, nay được Lục Huệ Trân hỏi thăm đến, trong lòng có chút ấm áp "Số mệnh đã muốn ta sống thì ta cũng không thể chết đi vô ích như vậy. Huống chi ta còn mối thù gϊếŧ cha mẹ"
Lúc trước bản thân Mục Tử Đồng cũng không có sợ chết, bất quá trả được thù rồi thì muốn nàng như thế nào cũng được. Chỉ là bây giờ nàng lại có lý do để tiếp tục sống, nàng phải bảo vệ một người.
"Hy vọng ngươi vẫn luôn mạnh mẽ như vậy"
Mục Tử Đồng mỉm cười "Thật ra cũng nhiều lần ta muốn bỏ cuộc, bây giờ lại thấy thật may mắn khi không để chuyện đó xảy ra"
Mục Tử Đồng thầm nghĩ, nếu năm đó không đồng ý đi theo Lâm Vận Tài, có lẽ nàng còn lâu mới đòi lại công bằng cho phụ mẫu của nàng. Sau đó, lý do khiến nàng không rời đi mà ở lại kinh thành làm chỉ huy đội cấm vệ thì cũng chỉ vì một người. Mục Tử Đồng cảm thấy bản thân nàng như đã được bù đắp phần nào.
Nghe Mục Tử Đồng nói chuyện, Lục Huệ Trân lại thấy thật đau lòng khi Bạch Vũ Hàm từ nhỏ cũng đã sống xa tình thương của phụ mẫu, thậm chí còn bị Bạch Vũ Gia nhiều lần có ý định gϊếŧ bỏ. Là nam nhân có khi còn trụ không nỗi, nói chi Bạch Vũ Hàm cũng chỉ là một nữ nhân, năm tháng đó có lẽ đã chịu rất nhiều đơn độc cùng uất ức.