Buổi sáng Chu Hạ tỉnh lại, phát hiện bên cạnh có người.
Cô tưởng mình dậy sớm, nhưng khi nhìn thời gian, đã mười giờ rồi.
"Hôm nay anh không đi làm à?"
Đường Tốn buông sách xuống, tháo kính mắt, "Không, ở cùng em."
"Tốt như vậy?" Chu Hạ vượt qua anh cầm quyển «Vài chuyện hàng ngày của tổng giám đốc và cô hầu gái xinh đẹp», "Quyển sách này anh đọc rất lâu rồi."
"Quá nhiều vấn đề, anh cần phải từ từ tiêu hóa."
"Loại vấn đề này không thể kiểm chứng." Chu Hạ bất lực tiếp tục đề tài, "Hôm nay anh nghỉ, cứ vậy định ở nhà với em?"
"Muốn dẫn em ra ngoài, gặp bạn bè."
"Hôm nay gặp ai?"
Đường Tốn nhìn cô, hôm qua tâm trạng còn sa sút, hôm nay đã khôi phục bình thường, nghĩ thoáng như vậy, cũng tốt. Anh không chỉ một lần thầm may mắn vì cá tính này của Chu Hạ, nếu không anh căn bản không thể gặp được cô của hiện tại.
"Gặp Tiêu Thần Thần và Hà Niên."
*
Lúc Đường Tốn dẫn Chu Hạ vào quán trà, hai người Tiêu Thần Thần đã tới.
Tiêu Thần Thần không biết nói cái gì, cười đến tít cả mắt, ánh nắng chiếu xuống, vẫn xinh đẹp như năm đó, thậm chí còn đẹp hơn.
Chu Hạ đứng sau tấm bình phong, hỏi Đường Tốn: "Người bên cạnh Tiêu Thần Thần là Hà Niên phải không?"
Đường Tốn nắm tay cô đi vào trong, "Ừm."
Vừa mới bước vào, Tiêu Thần Thần liền đứng lên, "Chu Hạ! Đã lâu không gặp!"
Cô ấy cười rất đẹp lại thoải mái, Chu Hạ bị cô ấy lây nhiễm, hai người giống như quay lại ngày mưa năm nào, "Đã lâu không gặp."
Đường Tốn để Chu Hạ ngồi bên cạnh Tiêu Thần Thần, hỏi Hà Niên: "Gọi đồ chưa?"
"Rồi, không cay."
Lúc này Chu Hạ mới nhìn về phía Hà Niên --- Hà Niên là một lão hồ ly. Đây là suy nghĩ đầu tiên của cô.
Mới nhìn được hai giây, Tiêu Thần Thần đột nhiên chặn tầm mắt của Chu Hạ: "Gần đây cậu thế nào?"
"Ừm? Rất tốt."
Tiêu Thần Thần cắn ống hút, "Lần trước chỉ gặp một mình cậu đi siêu thị, lần này bên cạnh đã có thêm người. Xem đi, tôi nói rồi, những gì nên tới vĩnh viễn không sợ muộn.
"Lần trước tôi cũng đã trả lời, mượn lời may mắn của cậu." Chu Hạ cười cười, "Cậu xem, tôi mượn rồi."
"Ha ha," Tiêu Thần Thần vỗ đùi một cái, "Hai chúng ta rất hợp, cậu là cung nào?"
"Cung Ma Kết."
Tiêu Thần Thần cười ha ha, "Trùng hợp trùng hợp, tôi cung Kim Ngưu, hoàn toàn hợp nha!"
Chưa nói xong, Đường Tốn đã bóp bóp mu bàn tay Chu Hạ, "Anh ra ngoài với Hà Niên, chút nữa quay lại."
"Vâng, được."
Đường Tốn và Hà Niên vừa đi, Tiêu Thần Thần liền phỉ nhổ: "Hai người đàn ông còn phải đi cùng nhau, thật là bái phục."
Chu Hạ cười cười không nói chuyện.
Tiêu Thần Thần uống một ngụm nước trái cây lớn, nghĩ tới mục đích đến lần này, hỏi: "Cậu có biết trước đây tôi và Đường Tốn từng qua lại không?"
Chu Hạ gật đầu: "Biết, Đường Tốn nói qua."
Tiêu Thần Thần vội vàng giải thích, nói: "Vậy cậu hẳn biết mối quan hệ đó là giả. Tôi mới không thèm cùng tên muội tao kia qua lại."
Câu nói phía sau tuy nhỏ lại nhưng Chu Hạ vẫn nghe được, cô cười nói, "Tôi cũng biết."
"Vậy thì tốt rồi." Tiêu Thần Thần phục hồi tư thế ngồi thoải mái, nhỏ giọng thì thầm: "Kiểu đàn ông vụиɠ ŧяộʍ chụp ảnh chung ai mà thèm thích chứ."
"Cái gì? Cái gì chụp ảnh chung?"
Tiêu Thần Thần tỏ vẻ ngạc nhiên, "Cậu không biết sao? Trong ví tiền của Đường Tốn..."
"Hai người đang nói chuyện gì?"
Đường Tốn đột nhiên tiến tới, Tiêu Thần Thần ngậm miệng lại không dám nói tiếp.
Chu Hạ khó hiếu, nhưng phía sau Đường Tốn còn có nhân viên phục vụ, cô cũng không tiện truy hỏi tới cùng.
Tiêu Thần Thần thở phào, may mà Chu Hạ không tiếp tục hỏi, nếu không với kỹ năng diễn suất sứt sẹo của mình, sớm muộn cũng bị vạch trần.
Khoảng thời gian trước đây Đường Tốn đã sớm nhờ cô tới trước mặt Chu Hạ tiết lộ chuyện này. Lúc đó cô hỏi Đường Tốn: "Vì sao không trực tiếp nói cho cô ấy cậu đã sớm thích cô ấy rồi? Sao còn phải quạnh co lòng vòng?"
Đường Tốn chỉ nói: "Cậu không hiểu."
"Lắm lời, muội tao đúng là muội tao, giả vờ thần bí cái gì?"
Tiêu Thần Thần nói Đường Tốn là muội tao cũng không phải nói bậy.
Cô có thể biết được chuyện Đường Tốn thích Chu Hạ, là bởi vì không cẩn thận nhìn thấy ví tiền của anh. Bằng không dựa vào tính cách của Đường Tốn, đến bây giờ cô vẫn chưa hề hay biết.
Cho nên khi gặp Chu Hạ ở siêu thị liền nói chuyện này với Đường Tốn. Cô cho rằng Đường Tốn sẽ thay đổi cái tính muội tao để chạy theo tình yêu, kết quả cậu ta lại giả vờ lơ đãng tiến vào quán cà phê, cố ý tạo cuộc gặp gỡ trùng hợp.
Đối với việc này, Tiêu Thần Thần chỉ có thể ôm quyền: "Thâm, thật sự thâm."
Đường Tốn cười lạnh: "Học chồng cậu thôi."
Tiêu Thần Thần: "..."
Đường Tốn đang tắm.
Chu Hạ đăng nhập hòm thư, lần nữa nhận được thư trả lời từ Tật Phong.
Tật Phong nói: Bạn phải nhìn về phía trước, mới có thể sống vui vẻ.
Chu Hạ hơi gập máy tính lại, rất là nghi hoặc, vì sao cô luôn có ảo giác Tật Phong ở trong cuộc sống của mình, giống như tên của anh ta, xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Căn cứ theo phép lịch sự, Chu Hạ vẫn trả lời thư.
"Cảm ơn."
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy róc rách, nghi ngờ trong lòng Chu Hạ ngày càng tăng, dần dần áp đảo tiếng nước chảy.
So với Tật Phong, cô càng hiếu kì câu nói chưa xong của Tiêu Thần Thần hôm nay.
Đợi Đường Tốn ra, cô giằng co hồi lâu rồi hỏi: "Trước kia anh thật sự không biết em sao?"