Chương 32

Năm nay mùa hè đến sớm, đầu tháng năm Chu Hạ đã bỏ được áo khoác dày nặng.

Sáng nay Đường Tốn không phải tới công ty, anh bỏ di động xuống, chống cằm nhìn Chu Hạ.

Chu Hạ đang tìm váy, quán cà phê thiếu người nên cô muốn qua xem một chút.

Nửa người của cô đều ở trong tủ quần áo, cái quần tập yoga bao lấy bờ mông mượt mà nhô cao, cực kỳ mê người.

"Ôi chao tìm được rồi."

Váy in hoa màu xanh đậm thiết kế dây lưng, váy dài đến mắt cá chân, chuyển động rất thoải mái, đặc biệt kén người mặc.

Đường Tốn nhíu mày, nói: "Đổi bộ khác." Phía trước lộ ngực quá nhiều.

"Không muốn, em muốn mặc cái này."

Chu Hạ cái gì cũng có thể nghe anh, riêng quần áo thì không tự nguyện. Cô muốn mặc cái gì liền mặc cái đó, nếu không tâm trạng của cô sẽ không tốt, cô mới không cần để ý đến ánh mắt của người khác, tâm trạng thoải mái mới là quan trọng nhất.

Đường Tốn nhìn nét mặt không tình nguyện của cô, ngẫm lại hành động không cho phép cô mặc váy xinh đẹp này quả thật mang tư tưởng gia trưởng, anh gật đầu: "Vậy em mặc cho anh xem một chút."

Chu Hạ cười, cởi bỏ bộ quần áo trên người ra, không đến hai giây cơ thể chỉ còn nội y bằng ren màu trắng.

Bầu ngực bị áσ ɭóŧ đẩy lên cao, bụng nhỏ bằng phẳng, đường nhân ngư như ẩn như hiện, hình ảnh cực kỳ câu người, nhưng cô không hề xấu hổ, tiếp tục thản nhiên cởϊ qυầи.

Yết hầu Đường Tốn khẽ động.

Váy được mặc lên, hơn một nửa bộ ngực lộ ra ngoài, Chu Hạ không để trong lòng, nhảy tới trước mặt Đường Tốn, đưa lưng về phía anh nói: "Giúp em kéo khóa."

Khóa kéo nho nhỏ rũ xuống chỗ xương cụt, khe mông như ẩn như hiện, Chu Hạ đưa tay kéo khóa, lúc kéo lên ngón tay đυ.ng phải phần da lưng, cô không có cảm giác gì, nhưng anh lại tâm viên ý mã (tâm trạng nhảy nhót, l*иg lộn như ngựa).

"Hạ Hạ."

"Sao anh,"

Chu Hạ kỳ quái anh làm gì mà chậm chạm không có động tác, vừa quay đầu anh liền lên tiếng, "Đừng quay đầu."

Ngón tay của anh lướt nhẹ trên phần lưng bóng loáng, giống như đang tấu bản nhạc trên đàn dương cầm. Chu Hạ ôm ngực, mẫn cảm run lên, da gà nổi đầy cánh tay.

"Đường Tốn... Đừng, thời gian không kịp..."

"Nhanh lắm."

Đường Tốn đứng lên, cô chỉ cao đến bờ vai anh, lúc anh khom người hôn lên vành tai cô, xương sống đột nhiên tê dại, hai tay anh thuận tiện kéo khóa xuống, chuẩn xác hữu lực nhào nặn hai bầu ngực mềm mại.

Chu Hạ nhất thời không chịu được, phía dưới ẩm ướt rất nhanh, biết chạy không thoát, lại sợ một lúc nữa váy sẽ nhăn nhúm, tay khẽ cong cởi thắt lưng ra, "Em cởi váy đã..."

"Không cần."

Đường Tốn để Chu Hạ vịn vào tủ quần áo, váy dài rối tung bên hông, anh móc biểu tượng đàn ông đang cứng rắn ra, kéo đồ lót mỏng như cánh ve của cô xuống rồi trực tiếp tiến vào từ đằng sau.

"A..."

Bên trong vẫn còn hơi khô, Đường Tốn khó khăn ra vào mấy cái mới thuận lợi. Tay anh xuyên dưới nách Chu Hạ vòng ra phía trước bắt lấy bầu ngực mềm mại, Chu Hạ chỉ có thể ôm lấy cánh tay anh để giữ váy.

"Nhẹ, Đường Tốn..." Chu Hạ nhón chân, hô hấp hỗn loạn, hai cái túi ngọc đập vào mông giống như đang trừng phạt, vật cứng rắn tiến vào rất mạnh, khiến cô gần như đứng không vững: "Nhẹ thôi anh..."

Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, cả căn phòng sáng rõ, đôi chân trắng mịn dưới làn váy xanh đậm như đang phát sáng. Đường Tốn áo quần chỉnh tề, Chu Hạ lại bị anh làm đến lộn xộn không chịu được.

Đường Tốn hôn một dấu ô mai lên cái cổ thon dài của Chu Hạ, bóp eo cô khiến cô không thể không run rẩy, "Thật biết hút..."

Bên trong như một cái động không đáy, chỉ cần vừa tiếp cận liền bị hút vào, trong đó cắи ʍút̼ qυყ đầυ, bắn ra vô số cây kim, đâm vào mạch máu khiến toàn thân thoải mái vô cùng.

Qυყ đầυ đẩy vào điểm mẫn cảm mấy chục lần khiến hoa tâm rung động điên cuồng, cơn sóng kɧoáı ©ảʍ ập tới làm Chu Hạ cắn môi xấu hổ, mười ngón tay dùng sức đến trắng bệch, dịch hoa cao trào cứ như vậy mà chảy ra.

Đường Tốn bỗng nhiên rút vật cứng ra, bên trên đã dính nước đẫm nhỏ giọt trên mặt đất, hai cánh hoa nhỏ mấp máy run rẩy, anh đưa ngón tay vào trong móc móc, càng móc càng nghiện, lúc Chu Hạ chưa kịp phản ứng liền đâm mạnh vào.

"Ừm đừng... Em không chịu được!"

Khi thanh nóng bỏng đẩy hoàn toàn vào, phía dưới Chu Hạ co rút từng cơn, nơi tư mật đột nhiên hút mạnh khiến chỗ hai người kết hợp chảy ra dịch hoa ướŧ áŧ.

Đường Tốn không buông lỏng, nhanh chóng chạy nước rút vài chục cái rồi đem qυყ đầυ gắt gao chống đỡ tại nơi mềm mại nhất, phía trên đỉnh buông lỏng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi lúc này mới bắn vào trong.

Váy cuối cùng đều bị làm ướt.

Chu Hạ tìm một cái váy khác cùng loại, nhưng chỉ ngắn đến đầu gối, bắp chân trắng nõn thẳng tắp bước đi, làn váy tung bay một độ cong cực kỳ đẹp mắt.

Đường Tốn lần này ngược lại không có ý kiến gì.

Bạn gái anh xinh đẹp, chính là bạn, gái, của, anh. Người khác có thèm khát cũng vô dụng.

Đợi khi tới Hoa Kỷ đã muộn một tiếng.

Chu Hạ gõ bàn, "Tới muộn."

"Số may thật, thời gian bận nhất vừa qua xong.." Linh An trêu chọc cô.

Chu Hạ nhún vai, cười tươi: "Không còn biện pháp, có bạn trai."

Linh An bị nghẹn lời, giơ tay đầu hàng: "Được được được, em nhận thua. Hôm nay trong quán có một tiểu soái ca, cười lên đặc biệt đẹp!"

Chu Hạ không thèm nhìn một cái, tự tin nói: "Vậy cũng không đẹp bằng bạn trai chị."

Linh An không phản bác được, cô nàng vừa mới nhắc tiểu soái ca liền cầm tờ giấy bước đến.

"Tới rồi tới tồi!"

Chu Hạ buồn cười, nghiêng đầu nhìn một chút, quay đầu trở về.

Nam sinh này có lẽ khá đẹp trai, nhưng không lọt vào mắt xanh của cô, cô không hứng thú.

Nhưng Lâm Thời Quang không có hờ hững như thế.

Dù chỉ thoáng cái, nhưng anh ta xác định mình không nhận lầm.

Anh ta chủ động bắt chuyện: "Cô không nhớ tôi sao? Tôi là Lâm Thời Quang, chúng ta đã gặp qua ở rạp chiếu phim."

Linh An trợn tròn mắt, hiện giờ nam sinh đều bắt chuyện như vậy sao?

Nét mặt Chu Hạ lạnh lùng: "Không nhớ."

Nội tâm Linh An: Vẫn là Hạ Hạ tỷ trâu bò.