Tiềm lực dị năng nhảy qua lại giữa cấp 3S và cấp S, sức mạnh kinh khủng ngay khi vừa thức tỉnh, chỉ là do vấn đề cơ thể, nếu không thì thằng nhóc này còn có thể lợi hại hơn nữa.
Thế mà cái thằng nhóc này, không, nhóc con cá nhỏ này lại không qua được môn văn hóa, trở thành người của lớp thầy Điền.
Cung Lũng giơ tay, hơi ôm mặt mình.
Ai, đau răng.
“Thầy ơi, có phải thầy lại ăn nhiều kẹo quá không? Bác sĩ trường bảo thầy phải ăn ít kẹo lại, đừng vì mình là dị năng giả, có khả năng phục hồi mạnh mà làm bừa.”
“Đúng đúng đúng, nhưng sao thầy không dẫn bạn học mới vào lớp vậy? Không phải là thầy lại quên rồi chứ?”
Cung Lũng: ….
Cái đám nhãi ranh này làm răng hắn càng đau hơn.
Cung Lũng tức giận đập bàn.
Dị năng giả hệ lửa lúc này trong mắt như muốn bốc cháy.
Hắn ta nghiến răng, nói từng chữ từng chữ một.
“Không có bạn học mới nào hết, người ta là sinh viên mới của ban cấp thấp, chiều nay tất cả các em đều vào phòng huấn luyện hết cho tôi, mỗi người hai tiếng, không đạt chuẩn thì không được ra!”
“Ban cấp thấp??”
“Không phải cậu ta là dị năng giả cá voi sát thủ sao? Sao lại vào ban cấp thấp?”
“Tiềm lực dị năng quá yếu à?”
“Bảo sao trông có vẻ dễ ở chung như vậy, hóa ra vừa rồi không phải là khıêυ khí©h à, chúng ta phải làm sao đây? Anh Kiệt, cái danh xưng bá chủ đại dương này còn tranh nữa không? Nhưng tại sao tiểu đội của Thời Tuế lại vui vẻ để một sinh viên của ban cấp thấp vào đội của bọn họ nhỉ? Là người thân của đội trưởng Thời Tuế à?”
“Không đến cũng tốt, chỉ được cái đẹp mã, lớp mình không cần mấy cái bánh bao mềm.”
“Vậy tin đồn cậu ta tàn bạo là từ đâu ra vậy?!”
“Vì cậu ta bắt người thích ăn rau mùi không được ăn, còn người không thích thì phải ăn rau mùi! Quá đáng sợ!”
“Hả?!”
Bên dưới xì xào bàn tán.
Cung Lũng đứng trên bục giảng, nhìn đám sinh viên của mình ngày càng kiêu ngạo.
Hắn ta sờ cằm, nhìn lướt qua Giang Kinh Mặc đã được Điền Nhạc Sơn dẫn vào tòa nhà giảng dạy.
Không ngoài dự đoán, đám thiên chi kiêu tử này sẽ phải gặp rắc rối sớm thôi.
Nhưng thật ra hắn ta cũng khá tò mò, bạn học mới trông có vẻ ngoan ngoãn nghe lời này, từ đâu mà lại bị máy móc đánh giá là nhân vật nguy hiểm tàn bạo?
Rốt cuộc là khi tàn bạo thì sẽ trông ra sao nhỉ?
Đồng thời, ban cấp thấp cũng đang xì xào bàn tán về bạn học mới.
Ban cấp thấp, cấp trung và cấp cao có số lượng khác nhau do năng lực khác nhau, hiện nay ở năm nhất, ban cấp cao có hơn 40 người, cấp trung có hơn 60 người, còn lại là cấp thấp với hơn 100 người.
Ban cấp thấp chủ yếu là những dị năng giả không phù hợp với chiến đấu, sau khi tốt nghiệp, phần lớn họ đều có các chuyên môn riêng, hoặc được phân vào các đội dị năng phù hợp để hỗ trợ, hoặc chuyển sang làm văn phòng, hoặc được Cục Quản lý Dị năng quản lý và phân công công việc phù hợp.
Vì thế, lúc này hầu hết họ đều đang bàn tán về việc ban cấp cao lại bắt đầu có cảnh thần tiên đánh nhau.
Cho đến khi Điền Nhạc Sơn dẫn Giang Kinh Mặc bước vào.
“Được rồi các em, yên lặng nào, thầy xin giới thiệu một bạn học mới của lớp mình, Giang Kinh Mặc. Từ nay bạn ấy sẽ là một thành viên của lớp chúng ta.”
Điền Nhạc Sơn nói xong, còn lấy chiếc khăn nhỏ ra lau mồ hôi trên trán.
“Bạn học Giang Kinh Mặc ngồi ở….”
Hắn nhìn một vòng.
“Ngồi cạnh Trương Dụ Ca nhé.”
Gì cơ?
Là Trương Dụ Ca hay là ‘bạch tuộc ca’?*
Giang Kinh Mặc ngơ ngác ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua vô số ánh nhìn, đối diện với thanh niên ngồi ở hàng giữa phía sau.
Cậu trai kia ngay lập tức cảnh giác nhìn thẳng cậu, trông có vẻ hung dữ, trên đầu đột nhiên dựng lên thứ gì đó, lông từ đường chân tóc bắt đầu dựng đứng lên.
Giống như một con vẹt cockatiel.
Thời buổi này vẹt cũng hung dữ thế sao?
Giang Kinh Mặc nghiêng đầu cười.