Chương 27

Bên dưới báo cáo kiểm tra còn ‘chu đáo’ đính kèm một số video về cá voi sát thủ.

Ví dụ như dùng đuôi đánh bay cá mập và hải cẩu, với lực cắn khủng khϊếp xuyên qua cơ thể các sinh vật khác.

Không máu me như cảnh săn mồi của cá mập, nhưng cũng tàn bạo không kém.

Lý Vạn nhìn đoạn mô tả hung ác và tàn bạo, rồi lại quay đầu nhìn Giang Kinh Mặc đang ngoan ngoãn nhìn hắn.

Thanh niên năm nay mới mười chín tuổi, gương mặt hiền lành, đôi mắt duy nhất có phần sắc bén cũng bị tóc mái che khuất một phần, từ lúc gặp mặt đến giờ vẫn luôn mỉm cười, má phải còn có một lúm đồng tiền rõ rệt, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, đặc biệt khiến người ta yêu thích.

Làm sao có thể gán bốn chữ ‘hung ác tàn bạo’ lên đầu em ấy được.

Giang Kinh Mặc nghiêng đầu, ngoan ngoãn và lễ phép: “Thầy ơi? Tiếp theo chúng ta sẽ đến lớp học hay ký túc xá ạ?”

Rõ ràng là một bé cá voi sát thủ nhỏ rất đáng yêu và dễ mến mà!!!

Lý Vạn tê dại.

Hắn đưa tay lấy kết quả phân lớp cuối cùng từ máy giám sát.

Nhìn vào con số 36 chói mắt kia, rồi nhìn cấp độ 3S màu đỏ tươi, và dòng ghi chú được hệ thống in đậm và tô đỏ ở cuối cùng – Nhất định phải thông báo cho các sinh viên ban cấp thấp, chú ý an toàn.

A….

Bị phân vào ban cấp thấp chỉ vì học lệch môn thôi sao.

Chuyện này có thể thay đổi được không??!!

Sinh viên có tiềm lực 3S lại bị phân vào ban cấp thấp?!

Rốt cuộc hiệu trưởng nghĩ thế nào vậy?? Sao lại coi môn văn hóa và cấp bậc dị năng ngang nhau?!

Là vì dị năng giả thường không gặp vấn đề với môn văn hóa sao? Nên từ khi trường được thành lập cho đến nay, chuyện này chỉ mới xảy ra với Giang Kinh Mặc.

Còn có thể kỳ quặc hơn nữa không?!

Nếu không có gì bất ngờ, Giang Kinh Mặc trưởng thành cũng sẽ nằm trong top 20 dị năng trên thế giới!!

Đây không phải là đang ném một quả bom vào ban cấp thấp sao??

Nhưng để duy trì tính công bằng và tính chính xác của hệ thống, sau khi hệ thống xác nhận phân lớp, hồ sơ sinh viên đã được nhập vào, ngăn chặn khả năng người khác thay đổi thông tin điều chỉnh lớp học.

Lý Vạn lau mặt một cái, cố gắng nói: “Không sao, không sao, chúng ta cứ từ từ, từ từ nghĩ cách….”

Cuối cùng nghĩ mãi mà không ra, Lý Vạn mặt mày ủ rũ, quay đầu oán trách nhìn Giang Kinh Mặc.

“Em ở ban cấp thấp, không được bắt nạt hay hù dọa các bạn khác đấy, bạn học nhỏ.”

Giang Kinh Mặc vẫn cười, ngay cả độ cong cũng không hề thay đổi, vẫn ôn hòa thân thiện, xinh đẹp và cực kì ngoan ngoãn: “Em chưa bao giờ chủ động gây sự.”

Nhưng nếu có người chủ động đến gây sự với cậu, nói không chừng cậu sẽ có phản ứng, nhất là khi cấp bậc dị năng là vấn đề khá riêng tư, ngoài việc tự công khai, những người khác chỉ tiết lộ dị năng của mình là hệ gì, phần lớn sinh viên đều dựa vào ban cấp cao, trung, thấp để phân biệt năng lực, đều giữ kín chờ lần đấu đầu tiên trong trường để đạt thành tích tốt.

Rõ ràng, cách phân biệt này không có tác dụng với Giang Kinh Mặc.

Sao hắn lại không nhận ra nhỉ, bạn học nhỏ này không chỉ rất có cảm tình, mà dáng vẻ còn rất thoải mái, nhưng, nụ cười này có thể là giả mà!

Trong nháy mắt đó.

Cái bóng phía sau Giang Kinh Mặc giống như biến thành một con cá voi sát thủ hung bạo, dù bản thân cậu vẫn đang cười, còn trông đặc biệt ôn hòa, nhưng lại khiến trái tim nhỏ bé của Lý Vạn hơi run rẩy một chút.

Lý Vạn dời tầm mắt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên báo cáo kiểm tra.

Lúc này mức tiềm lực dị năng của Giang Kinh Mặc vẫn nhảy qua lại giữa 3S và S.

Hơn nữa cách thức thức tỉnh có vấn đề, đối phương cần phải có người giám sát.

Lý Vạn nghĩ đến danh sách giảng viên, cuối cùng cảm thấy Cung Lũng của ban cấp cao vẫn phù hợp hơn.

Còn vấn đề ký túc xá.

“Các em định ở cùng nhau phải không?”