“Anh Kiệt, hộc hộc, anh nghe nói gì chưa? Hôm nay bạn học mới đã tới rồi.”
“Chính là con cá voi sát thủ đó? Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bạn học mới này cũng sẽ vào ban cấp cao của chúng ta nhỉ? Kẻ săn mồi đều rất hung dữ mà.”
Hơn nữa, những dị năng giả cấp cao thường có ý thức lãnh thổ rất mạnh, đều rất khó để chấp nhận trong lãnh thổ của mình xuất hiện sinh vật có mối đe dọa khác.
Mà đối phương lại là cá voi sát thủ.
Không phải là sẽ đánh nhau sao?
“Để cậu ta tới.”
Nghiêm Kiệt khẽ hừ một tiếng.
“Nghe nói cậu ta thức tỉnh trong lúc nguy cấp, không thức tỉnh tự nhiên giống như chúng ta, chẳng lẽ tôi lại sợ cậu ta?”
“Cũng đúng, chiều nay chắc chắn bạn học mới sẽ đến, đợi người đến, chúng ta sẽ gặp cậu ta!”
Hai tiếng trôi qua nhanh chóng.
Đoạn Mặc Hiên dựa vào hành lang chơi game, hai tiếng trôi qua, pin điện thoại của cậu ta cũng sắp hết.
“Sao vẫn chưa ra nhỉ? Anh Tuế, anh đang xem gì vậy? Bồn tắm? Bể cá? Tỷ lệ pha nước biển?”
Thời Tuế điềm tĩnh ngẩng đầu lên từ ứng dụng mua sắm.
“Có chút muốn nuôi cá nhỏ, nên xem thử.”
Đoạn Mặc Hiên: ….
Anh đừng có kỳ quặc thế chứ!
“Anh biết khi người ta biến thành cá voi sát thủ sẽ to thế nào không?? Sao anh không làm cho em ấy cái hồ bơi luôn đi.”
Thời Tuế: “Vì vậy tôi chỉ đang chuẩn bị, chưa nói là thực sự muốn nuôi.”
Giọng điệu của ngài đây còn rất tiếc nuối?
“Hai em vẫn còn ở đây à? Chắc là đã kết thúc rồi, sao em ấy vẫn chưa ra nhỉ?”
Lý Vạn vội vã từ ngoài cửa chạy vào, liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt.
Đúng lúc đó, cửa mở ra, Giang Kinh Mặc từ bên trong ló đầu ra.
Nhìn thấy Giang Kinh Mặc, sắc mặt Lý Vạn lập tức dịu lại, nở nụ cười đầy nhiệt tình.
“Kiểm tra xong chưa bạn học nhỏ? Hệ thống đưa ra thành tích chưa? Em được phân vào ban nào?”
Giang Kinh Mặc gãi đầu, nhìn về phía Thời Tuế, cười cười: “Ban cấp thấp ạ.”
Câu trả lời này khiến Thời Tuế nhướn mày, Đoạn Mặc Hiên cũng tỏ ra ngạc nhiên.
Nhưng Giang Kinh Mặc vẫn cười thẹn thùng, cực kì có lễ phép, thậm chí còn có chút…. chột dạ?
Dù sao kết quả này cũng nằm trong dự đoán của Lý Vạn.
Chắc là tiềm lực thấp.
“Không sao không sao, em đã rất giỏi rồi, để thầy gọi điện cho giảng viên chủ nhiệm lớp em, rồi còn sắp xếp ký túc xá nữa, em muốn ở khu nào?”
Lý Vạn lấy điện thoại ra, tìm số của Điền Nhạc Sơn.
“Tiềm lực dị năng của em như thế nào và hiện giờ đang có cấp bậc gì, điều này các thầy cô đều sẽ biết, còn với các bạn cùng lớp thì em có thể chọn tiết lộ hoặc không. Dù sao trong những năm học này các em cũng đều là đối thủ của nhau, cuộc thi nội bộ năm đầu tiên và giải đấu liên viện sẽ thú vị hơn nhiều. Nhưng cũng có một số bạn học tự công bố thực lực của mình. Em chắc sẽ là người rất lợi hại trong ban cấp thấp đấy.”
Giang Kinh Mặc im lặng nghe Lý Vạn nói xong, mới giơ tay: “Thầy ơi, chúng ta vào trong rồi nói, cái máy ở trong cứ kêu liên tục, bảo là phải gọi thầy tới.”
“A? Không nên như vậy chứ.”
Lý Vạn nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn vào bên trong.
Đúng lúc này, Điền Nhạc Sơn bên kia nghe máy.
“Alo, chủ nhiệm?”
“Em sinh viên này được phân vào lớp của thầy rồi, thầy chuẩn bị đi, sắp xếp chỗ ngồi nữa, em ấy cao khoảng 1m75, khá trầm tính….”
Lý Vạn thấp giọng nói với Điền Nhạc Sơn, đồng thời bước nhanh vào phòng kiểm tra.
Giang Kinh Mặc chậm hơn một bước, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Thời Tuế, bạn học Tiểu Giang chớp chớp mắt.
Đoạn Mặc Hiên gãi đầu: “Không đúng, sao lại là ban cấp thấp nhỉ? Chúng ta có thể vào xem không? Hay là máy có vấn đề?”
Với mức độ bạo lực của Giang Kinh Mặc, nhìn thế nào cũng không thể là ban cấp thấp được.
Thời Tuế híp mắt: “Em đạt mấy điểm môn văn hóa?”
Sao anh ấy lại biết rõ vậy chứ?
Giang Kinh Mặc ngẩng đầu, nhe răng cười ‘rạng rỡ’, để lộ cả chiếc răng nanh nhỏ.