Thời Tuế gật đầu: “Nhìn tình hình của tên này không được tốt lắm, các anh khi về phải cẩn thận một chút.”
Hai bên nhanh chóng bàn giao xong.
Giang Kinh Mặc theo Thời Tuế lên xe của họ.
Người lái xe là Đoạn Mặc Hiên.
Ban đầu Thời Tuế ngồi ở ghế phụ lái, nhưng trong xe đã có thêm một người là Giang Kinh Mặc.
Khi Thời Tuế còn chưa đến, Cốc Khải đã cười khẩy, không chút kiêng dè leo lên ghế phụ lái.
Đoạn Mặc Hiên buồn cười, mở cửa sổ xe, nhìn Thời Tuế đang vòng qua định mở cửa ghế sau, nói: “Bệ hạ, hôm nay Cốc đại nhân đại nghịch bất đạo, định mưu triều soán vị rồi, ngài thấy có nên kéo ra ngoài không?”
Cốc Khải nhìn qua, chỉ sợ Thời Tuế lười biếng đáp lại một tiếng đồng ý, sau đó cái con chim Đoạn Mặc Hiên này có thể khởi nghĩa vũ trang lôi anh ta ra ngoài. Không biết vì đau hay là vì tự mình tưởng tượng mà sợ hãi, mặt anh ta căng thẳng, vỗ vỗ xe.
“Cậu không nghe thấy em ấy nói chưa ăn sáng sao?”
Một con cá voi sát thủ chưa ăn sáng, điều này là chuyện mà một con hải cẩu nên nghe sao?!
Đoạn Mặc Hiên cười khúc khích: “Thật ra tôi khá tò mò, hải cẩu ăn ngon không?”
“Ngon lắm luôn.”
Giang Kinh Mặc vừa mở cửa xe bên kia, nghe thấy câu này, liền thuận miệng trả lời.
Hai người ở ghế trước trong nháy mắt khựng lại, từ gương chiếu hậu nhìn Giang Kinh Mặc đã ngồi ở ghế sau.
Thanh niên ngẩng đầu, còn từ gương chiếu hậu nở nụ cười thân thiện với họ.
“Trên mặt dính bụi, lau đi.”
Thời Tuế không quan tâm đến câu đùa cợt của Đoạn Mặc Hiên, mở cửa sau bước vào. Anh rút một chiếc khăn ướt từ trong túi ra, xé mở, đưa cho Giang Kinh Mặc.
Vết máu trên người Giang Kinh Mặc đã được lau sạch, nhưng vì vừa mới lăn lộn trên đất nên mặt vẫn dính chút bụi.
Thời Tuế, người vẫn luôn kỹ tính, vừa nhìn đã thấy khó chịu.
Thời Tuế chỉ vào một chỗ, thấy Giang Kinh Mặc không lau sạch, liền thẳng tay cướp lấy khăn ướt, giữ cằm cậu, nhíu mày nhẹ nhàng lau mặt cho cậu.
Giang Kinh Mặc bị cảm giác mát lạnh của khăn ướt làm thoải mái đến híp mắt, hơi ngửa đầu, tuỳ ý để Thời Tuế lau mặt.
Cổ thon dài, đường nét tinh tế.
Càng nhìn càng thấy ngoan.
Hơn nữa, cậu hoàn toàn thỏa mãn cảm giác chiếm hữu, lãnh địa ăn sâu trong xương tủy của một dị năng giả cấp cao.
Trong phương diện này, sức kiềm chế của Thời Tuế rất mạnh, khiến Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải luôn nghĩ rằng anh chỉ có chút cảm giác lãnh địa.
Không ai biết một Thời Tuế thực sự thả lỏng sẽ ra sao.
Thời Tuế nói tên một nhà hàng cao cấp gần đó, dự định đưa Giang Kinh Mặc đi ăn sáng.
Đoạn Mặc Hiên nhập địa chỉ vào phần chỉ dẫn bản đồ, bật cười: “Được rồi, lão Cốc đã thuyết phục được tôi, sự an toàn của anh ấy đúng là rất quan trọng. Bệ hạ, ngài cứ vui vẻ bên cận thần mới của mình đi, đừng để sắc đẹp che mờ lý trí, chỉ cần đừng quên cho lão Cốc ăn là được.”
Thời Tuế cười nhẹ: “Chủ yếu là tôi sợ nếu cho bạn học nhỏ này ăn uống bừa bãi, gia đình cậu ấy sẽ tìm đến tôi.”
Đoạn Mặc Hiên bật cười, tặc lưỡi, nhìn xem nhìn xem, chưa chính thức vào đội mà đã bắt đầu đối xử thiên vị rồi.
“Em không có ăn thịt người,” Giang Kinh Mặc nghiêm túc nói, dũng cảm tuyên bố lý tưởng của mình, “Lý tưởng của em là trở thành một mỹ thực gia thư thả.”
Là cái loại thư thả không có việc gì làm thì đi tìm hải cẩu ăn sao?
Cốc Khải: !!!
“Lái nhanh lên! Mau cho em ấy ăn sáng!”
Chờ đến khi Giang Kinh Mặc được ăn bữa sáng nóng hổi, xe đã trên đường đến Học viện Dị năng.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Giang Kinh Mặc mới có tâm trạng tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với kẻ đáng ghét sáng nay.
“Thực ra gần đây, trên chợ đen có một loại dược phẩm rất phổ biến,” Đoạn Mặc Hiên ngồi ở ghế lái, vừa nhìn đường vừa giải thích cho Giang Kinh Mặc, “Từ lần đầu tiên nó xuất hiện cho đến bây giờ, chắc cũng khoảng mười năm rồi? Chỉ là gần đây càng ngày càng lan rộng và phiền phức hơn, dù có đánh mạnh thế nào cũng không thể triệt hạ được.”