Giang Kinh Mặc nắm chặt điện thoại, nhẹ nhàng lùi lại một bước, rồi lại lùi thêm bước nữa, muốn lùi về khu vực an toàn trước.
Hình như tên này cũng là dị năng giả, nhưng mức độ nguy hiểm rõ ràng cao hơn con quái vật đầu cá và tên dị năng giả tốc độ ngốc nghếch kia nhiều.
Thấy máu, đôi mắt hắn ánh lên màu đỏ thẫm khát máu, mức độ nguy hiểm tăng gấp đôi, khiến Giang Kinh Mặc vừa mới tỉnh ngủ không lâu lập tức tỉnh táo hoàn toàn.
Thực vật trên đất thật hung dữ.
Cũng không chắc có đánh thắng được không.
Dù sao cậu cũng có rất nhiều kinh nghiệm ‘chiến đấu’ mà nhỉ.
Nhưng những kinh nghiệm đó đều đến từ thế giới trước, khi cậu còn là cá voi sát thủ bá chủ của đại dương cơ.
Hiện tại cậu vừa mới thức tỉnh dị năng không lâu, thể chất đã được tăng cường nhiều, nhưng những mặt khác vẫn còn đang thích nghi, chỉ có thể xé xác những con quái vật nhỏ lẻ trong thành phố. Nhưng những dị năng giả ở thế giới này thì hơi quá nguy hiểm.
Có nên chạy không ta?
Dù sao thì kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Khi Giang Kinh Mặc gửi tín hiệu báo động, đối phương dường như cũng cảm nhận được mùi lạ, hắn thả đồ vật đang ôm trong tay ra, từ từ quay đầu lại, khuôn mặt đầy máu, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào Giang Kinh Mặc.
Mặt đất bỗng nhiên rung chuyển.
Giang Kinh Mặc khẽ mắng một tiếng, đẩy mạnh vali sang một bên, ôm lấy bữa sáng vẫn còn nóng, nhảy vọt lên, tránh khỏi dây leo bất ngờ trồi lên từ mặt đất.
Giang Kinh Mặc nhanh chóng nhảy lên cành cây bên cạnh, nhìn túi giấy kraft trong lòng mình, thở phào nhẹ nhõm.
Ai mà ngờ cuối cùng chim lại yêu cá, cá voi sát thủ lại trèo lên cây cơ chứ!
“Sáng sớm anh ăn uống ngon miệng đấy, nhưng mà có thể đừng làm phiền đến người khác được không?! Anh phía dưới!!”
Xung quanh không có ai, cậu thanh niên ném đi vẻ ngoan ngoãn, bực bội vỗ vào cái túi, tức giận mắng.
Cậu chỉ mới ăn một miếng quẩy để lót dạ thôi mà! Còn chưa kịp ăn sáng đàng hoàng đâu đấy.
Một người, rồi lại hai người, đang làm cái trò gì vậy hả?
Tên dị năng giả với khả năng tạo ra gai hơi dại ra, hắn đứng thẳng dậy xoay người.
Lúc này Giang Kinh Mặc mới nhận ra, từ đầu đến giờ đối phương vẫn không hề di chuyển, chân hắn đã cắm sâu vào lòng đất.
Vô số dây leo bao quanh chính là từ dưới chân hắn lan ra, cuối cùng trồi lên khỏi mặt đất.
Không biết dây leo của hắn đã lan rộng đến đâu rồi.
Xung quanh toàn là khu dân cư, mặc dù phần lớn mọi người đều đã đi làm, nhưng vẫn còn rất nhiều người ở đây, hơn nữa cách hai con đường bên cạnh chính là khu phố thương mại sầm uất.
Hơn nữa, tên này còn đang gặm một bạn thú hai chân!
Nếu để hắn tiếp tục hoành hành ở đây, cậu thực sự lo lắng cho sự an toàn của thú hai chân mà mình nuôi….. anh trai cậu và cả dì giúp việc nấu ăn rất ngon nữa.
Giang Kinh Mặc ôm chặt bữa sáng trong lòng.
Chạy cái gì mà chạy, phải nghĩ cách xử lý hắn mới được!
Giang Kinh Mặc đạp mạnh xuống đất, một lần nữa tránh những dây leo đang bao vây từ bốn phía, tay bám chặt vào cành cây bên cạnh.
Giữa những tán lá rậm rạp bỗng nhiên xuất hiện một dây leo khác đang ẩn mình.
Giang Kinh Mặc giật mình, nhanh chóng vươn tay, dùng sức leo lên trên cành, rồi nhảy sang phía bên kia.
Cùng với hành động như vậy, túi giấy kraft cuối cùng cũng rơi xuống đất, bị dây leo theo sát phía sau nghiền nát.
Mấy chiếc bánh bao thịt còn nóng hổi và quẩy, cùng với sữa đậu nành mà dì giúp việc đã bỏ vào túi, bị nghiền nát thành một đống bầy nhầy. Ống hút bị ép ra khỏi túi giấy, lăn lông lốc sang một bên.
Bữa sáng!!!
Bữa sáng của cậu!!!!!!!
Giang Kinh Mặc mở to mắt, khuôn mặt từ trước đến nay vẫn luôn hiền lành dễ bị bắt nạt, lúc này đã tràn đầy đau đớn và căm phẫn.
“Anh có biết anh đang lãng phí lương thực không? Anh có biết khủng hoảng lương thực toàn cầu không?! Đây là do dì Phùng dậy sớm làm cả buổi sáng mới có được đấy, anh có biết không hả?!”