Chương 12

Giang Kinh Mặc ngoan ngoãn trả lời.

Giang Xuyên Bách đặt điện thoại lên bàn bên cạnh, lấy một chiếc khăn mới từ giá áo của Giang Kinh Mặc xuống.

“Lại đây, để anh lau tóc cho, tóc còn ướt mà đã chạy lung tung rồi.”

“Dạ.”

Từ đầu đến cuối Giang Kinh Mặc đều tỏ ra rất ngoan ngoãn, cúi đầu xuống, tuỳ ý để Giang Xuyên Bách nhíu mày, không thành thạo xoa tóc cậu như đang lau lông cho một con vật nhỏ.

“Trời ơi Tiểu Bách, con nhẹ tay một chút, con định vặn đầu em con xuống luôn hả?”

“Mẹ, mẹ đừng nói nghe khủng bố như vậy được không? Con chỉ là chưa từng lau tóc cho ai, không biết nên dùng lực thế nào, hơn nữa Kinh Mặc cũng không yếu đuối đến mức đó.”

Giang Xuyên Bách trợn to mắt, nhưng động tác rõ ràng đã nhẹ hơn một chút.

Sau khi lau xong, Giang Kinh Mặc ngẩng đầu lên.

Cả nhà im lặng trong giây lát, rồi bật cười.

Thanh niên xinh đẹp với mái tóc rối bù xù, lộ ra cặp chân mày và đôi mắt tuyệt đẹp, nếu không phải vì gương mặt cậu quá xuất sắc, thì cảnh tượng này có lẽ đã rất buồn cười.

Giang Xuyên Bách cũng không nhịn được, bật cười thành tiếng.

“Tay nghề của anh cũng khá tiến bộ đấy chứ, tóc em hơi dài rồi, nếu thật sự không muốn cắt thì chỉ sửa lại phần tóc phía trước thôi nhé? Có chút che mắt rồi này.”

Giang Xuyên Bách vừa nói vừa vuốt lại tóc cho Giang Kinh Mặc.

Nhưng dù sao Giang Kinh Mặc cũng chỉ mới được tìm trở về, lại từng bị thương nặng và mất trí nhớ, anh ta hơi lo lắng Giang Kinh Mặc ở tuổi này có thể sẽ còn chút nổi loạn, nên lời nói cũng không bao giờ gay gắt dứt khoát.

“Tất nhiên, nếu em không muốn cắt cũng không sao, chờ khi nào thấy khó chịu thì sửa lại sau cũng được. Sau này đến trường, bất kỳ chuyện gì cũng có thể nói với anh, nghe rõ chưa?”

Giang Kinh Mặc ngồi trên giường, dưới mái tóc rối là đôi mắt đen sáng ngời, cánh môi ửng đỏ, đường xương hàm đẹp đẽ, đường cong kéo dài xuống cổ áo, mơ hồ nhìn thấy một góc xương quai xanh tinh xảo.

Lúc này, cậu đang trong trạng thái cực kì thư giãn, giống như một con vật nhỏ rầm rì vì được vuốt ve.

Cậu ngoan ngoãn gật đầu, lắng nghe người trong nhà dặn dò rất nhiều điều cần chú ý khi đến trường, Giang Xuyên Bách cuối cùng cũng hài lòng gật đầu, tắt cuộc trò chuyện với hai vợ chồng Giang gia.

Vì Học viện Dị năng đã cử người đến đón, anh ta cũng chỉ cần thu xếp hành lý cho Giang Kinh Mặc, đợi sáng mai khi cậu tỉnh dậy là có thể mang theo. Sáng mai anh ta còn có cuộc họp sớm, nên sau khi dặn dò Giang Kinh Mặc đi ngủ sớm, liền luyến tiếc xoay người ra khỏi phòng.

Giang Kinh Mặc lấy thanh socola ra nhai rộp rộp, sau khi ăn xong thanh Crispy Shark giòn tan cuối cùng, cậu định đi rửa mặt rồi ngủ.

Cậu ôm chăn, trước khi ngủ còn nghĩ: Hôm nay cậu đã ‘nhặt’ được một anh thú hai chân vừa đẹp trai vừa dễ thương.

Rất hợp với gu thẩm mỹ của cá voi sát thủ nha!

Eo cũng sờ rất đã nữa….

Ở một chỗ khác, Thời Tuế đang ngồi trên ban công nhai thanh Crispy Shark, đang chuẩn bị vào phòng thì bất ngờ dừng lại, ngoảnh đầu qua một bên hắt xì một cái.

Cứ có cảm giác ai đó đang nhắc đến anh.

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa, Giang Kinh Mặc nằm trên giường đột ngột mở mắt.

Cậu hơi thở dốc, nhìn chằm chằm vào trần nhà vài giây rồi mới dần tỉnh lại.

Giang Kinh Mặc chống tay ngồi dậy, giơ tay ấn ấn thái dương đang hơi căng của mình.

Lại mơ thấy ác mộng rồi.

Trong mơ, cậu bị bỏ lại trong một ngôi nhà bỏ hoang, bên tai có tiếng vù vù, xung quanh đầy khói bụi, có một cái bóng to lớn như con mãng xà ẩn hiện trong làn khói. Tầm nhìn của cậu bị cố định, chóp mũi còn ngửi thấy mùi tanh của máu và tiếng thở dốc của chính mình.

Giống như cảnh tưởng trong một bộ phim kinh dị nào đó.

Kể từ khi đến đây, Giang Kinh Mặc đã mơ thấy rất nhiều những cơn ác mộng tương tự.